Chúng tôi lấy nhau được 10 năm, có 2 con đủ nếp tẻ, kinh tế ổn định, có một nhà một xe và khoản tiết kiệm.
Chúng tôi quen và yêu nhau từ thời sinh viên, rồi tôi đi tu nghiệp ở nước ngoài, yêu xa 4 năm. Trong thời gian này, có lúc tưởng chừng chia tay vì em thấy không có được sự đồng cảm và chỗ dựa từ tôi. Còn tôi lúc nào cũng vẹn nguyên tình cảm với em. May có sự tác động từ gia đình nên cuối cùng chúng tôi vẫn đi đến hôn nhân. Tôi đón em sang, sau khi hoàn thành chương trình học thì hai đứa cùng về.
Vợ tôi tháo vát, nhanh nhẹn, thông minh, hoạt bát và hài hước, ở cạnh em luôn tràn ngập tiếng cười. Em cũng là người nhạy cảm, có cái tôi khá lớn vì tính cách rất tự lập. Em nói do những tổn thương từ bé nên không có thói quen chia sẻ, chỉ im lặng khi buồn. Chúng tôi hầu như chưa bao giờ cãi nhau, thế nhưng khi có gì không như ý là em chiến tranh lạnh. Hồi đầu, chiến tranh lạnh một ngày là em bình thường trở lại, dần dần khoảng thời gian im lặng càng dài ra. Những lần như thế tôi không biết làm gì, chỉ để kệ em với cảm xúc và không gian riêng. Tôi thừa nhận mình không được khéo léo và có chút vô tâm, vô tư do từ bé không va vấp nhiều, cuộc sống gia đình tương đối yên ả.
Có con, dường như nhiều mối lo hơn nên mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng gia tăng. Tôi yêu thương vợ con, làm ra tiền, biết tiết kiệm, không có tật xấu gì, chỉ thỉnh thoảng đi nhậu có thể hơi quá chén và bốc đồng. Tôi luôn chia sẻ việc nhà với vợ, từ đi chợ, nấu cơm tới chăm con, dạy con học. Hai đứa con rất quấn quýt tôi. Vợ hiểu tâm lý và dạy con ngoan nhưng cũng có phần nghiêm khắc hơn tôi.
Tôi kiếm nhiều tiền hơn vợ nhưng không tháo vát. Vợ có thể vừa chăm lo gia đình, nấu nướng, nuôi dạy con, đến cả việc của đàn ông em cũng làm luôn như sữa chữa đồ, thay đường ống nước, sửa bóng đèn hỏng. Vì thế vợ không hài lòng về tôi dù công nhận phần lớn phụ nữ mong có được người chồng như tôi. Tôi lại nghĩ có tiền rồi thuê thợ làm loáng cái là được, có gì phức tạp đâu.
Ngoài ra, mâu thuẫn chính có lẽ là vấn đề tài chính. Vợ tôi sống đơn giản, không biết đến hàng hiệu bao giờ, chỉ có vài món mỹ phẩm, vài bộ quần áo bình dân. Tôi cũng tiết kiệm, luôn cảm ơn vợ vì chưa bao giờ em đặt áp lực kinh tế lên vai tôi. Chúng tôi mỗi người một tài khoản, thỉnh thoảng tôi chuyển cho vợ một khoản, còn lại để tiết kiệm. Lương vợ đủ lo cho gia đình, không bao giờ yêu cầu tôi chuyển tiền, chỉ nói là hãy minh bạch chuyện tiền bạc. Cũng có một số lần tôi cho tiền anh chị em ruột và bố mẹ mà không nói với em, khi biết em rất khó chịu. Vợ còn nói tôi có tính sĩ diện vì đôi lần vung tiền với người ngoài hoặc lì xì Tết gấp đôi so với anh chị em cùng nhà.
Vợ hay trách tôi vô tâm, sau những khoảng im lặng em luôn viết thư hoặc nói chuyện về những điều không hài lòng, mong tôi thay đổi. Tôi lại thấy những điều em nói nhỏ nhặt, do em quá nhạy cảm và đòi hỏi mà làm quá lên.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra, tôi nhận thấy vợ từ lâu không còn vui vẻ, hoạt bát như trước. Em nói chuyện, cười đùa, chăm sóc các con bình thường nhưng gần như tuyệt giao với tôi. Em ngủ cùng các con, còn chúng tôi gần như ly thân vài tháng gần đây. Thậm chí, với bố mẹ anh chị em bên chồng, em cũng trở nên kiệm lời, ai hỏi gì nói nấy, không chủ động tiếp chuyện bao giờ. Em không còn gọi điện về thăm hỏi bố mẹ chồng, bố mẹ gọi lên cũng không ra mặt hỏi chuyện. Bố mẹ tôi phiền lòng, tôi rất khó chịu. Tôi không bao giờ gọi cho bố mẹ vợ nhưng vẫn đều đặn hàng tháng đưa vợ con về và trò chuyện với ông bà. Quan hệ của tôi và bên ngoại tốt đẹp, chỉ là vì vợ cũng ít gọi về nhà nên tôi ít gọi.
Hôm trước, quá chán nản với không khí gia đình căng thẳng, tôi nhắn tin với vợ, em bảo quá mệt mỏi và hôn nhân của chúng tôi đã chấm dứt. Vợ nói tôi cứ tìm người phù hợp và ra đi, chỉ cần hai con. Thái độ của vợ rất dứt khoát. Tôi không biết phải làm gì để cải thiện tình trạng hiện tại. Có phải vợ tôi quá nhạy cảm và đòi hỏi? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Kiên
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc