Cuộc sống của tôi dần rơi vào bế tắc khi dịch bệnh kéo dài. Việc giảm sút kinh tế khiến sức khỏe, tâm trạng tôi ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tôi 30 tuổi, lương tháng 10 triệu đồng. Tôi làm thêm vài công việc khác được một khoản tương đương lương. Vợ chồng tôi bằng tuổi, có hai con, 10 tuổi và một tuổi. Vợ có bầu đứa thứ hai khiến sức khỏe bị ảnh hưởng nên tôi động viên em ở nhà nghỉ ngơi, công việc của vợ đi lại khá nhiều nên tôi không yên tâm.
Vợ tôi là người phụ nữ của gia đình, không lanh lợi như người khác. Vợ hiểu chuyện, dù cuộc sống hơi thiếu thốn so với bạn bè nhưng em chưa bao giờ than phiền hay yêu cầu tôi phải thế này thế nọ. Em không giỏi tính toán nên việc chi tiêu trong gia đình chỉ tôi lo liệu. Với tổng thu nhập như trên, tôi đảm bảo được cuộc sống gia đình và chu cấp tiền phụng dưỡng cho mẹ ở quê.
Nhà tôi có 4 chị em, hai chị đầu, tôi và em trai đều có gia đình riêng. Tôi ở ngoài thành phố, hay về thăm mẹ vào cuối tuần, vợ chồng em trai đang ở với mẹ. Mẹ tôi bị tai biến nên chỉ sinh hoạt tại chỗ hơn 4 năm nay, vợ chồng em trai không có nghề nghiệp ổn định, ở nhà chăm mẹ là chính. Em tôi 28 tuổi, chỉ loanh quanh trong nhà, nhậu nhẹt, cá độ, nhiều lần vay nợ giang hồ tôi đã đứng ra trả, số tiền không nhiều, tầm 5-10 triệu đồng. Vì không đi làm nên trong nhà có gì đáng giá là em mang đi bán, chiếc xe duy nhất của hai vợ chồng em cũng bán. Thương em dâu nên tôi đã đưa xe của mình cho vợ chồng em dùng. Mỗi tháng tôi và các chị chung nhau hỗ trợ tiền ăn cho em, chi trả các khoản phát sinh như điện, nước, gas... Tôi cũng trả số tiền mà bố mẹ vay trước đây để nuôi mấy chị em tôi, chỉ còn một vài tháng nữa là hết nợ.
Tôi quan niệm đàn ông là phải gánh vác gia đình, vì vậy bản thân có thể làm mọi việc để kiếm thêm thu nhập. Tôi không cờ bạc, không hút thuốc, nhậu nhẹt thi thoảng đi với công ty có uống, đa phần thời gian ngoài giờ làm tôi về nhà chơi với con. Rồi dịch Covid-19 đến, giãn cách xã hội, hai tháng ở yên trong nhà vì công ty cho nghỉ, việc kinh doanh thêm của tôi cũng dừng, mọi nguồn thu tôi đều không có, tiêu gần hết tiền tiết kiệm rồi. Dịch bệnh xảy ra lúc hè nên tôi khuyên vợ con về quê ngoại chơi, khi nào tình hình ổn thì ra, 4 tháng rồi tôi chưa gặp lại vợ con. Mình tôi quanh quẩn trong nhà suốt hai tháng, nhớ vợ con kinh khủng dù ngày nào em cũng gọi cho tôi vài lần.
Tâm lý bị ảnh hưởng, cộng thêm áp lực về kinh tế nên nhiều ngày qua tôi thấy ngột ngạt, khó ngủ. Nhiều người bảo ai cũng ảnh hưởng như mình, sau dịch còn sống là tốt rồi. Tôi chỉ biết im lặng vì bản thân có thể ăn mỳ tôm, cháo trắng; còn con tôi làm sao có thể không có sữa, mẹ tôi không cần thuốc và những khoản nợ lãi có thể hoãn? Vợ bảo sau dịch sẽ gửi bé nhỏ đến nhà trẻ rồi đi làm, giờ cố gắng vượt qua khó khăn rồi mọi chuyện sẽ ổn. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như lúc này, vài tháng tới có vẻ ảm đạm quá, không biết đường hầm tôi đang đi còn dài bao nhiêu nữa khi chưa thấy chút ánh sáng nào.
Phong
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc