Tôi là tác giả bài: “Câu chuyện tình cảm 20 năm trước của tôi”. Hôm nay tôi xin được chia sẻ về mối tình đầu, mối tình có cả hạnh phúc lẫn buồn đau.
Cách đây 15 năm, tôi vào đại học với tinh thần rộng mở và sục sôi nhiệt huyết, năng động tham gia hoạt động tình nguyện, các câu lạc bộ. Tôi tự nhận xét mình hơi bị yêu đời thái quá. Vì từng bị bắt nạt học đường hồi cấp hai nên khi được thay đổi sang môi trường mới như cấp 3 hay vào đại học, tôi thay đổi hoàn toàn, vui vẻ và rất tích cực, bản tính lại giản dị nữa.
Tôi chỉ nhận xét được chừng đó điểm tốt của mình nhưng không hiểu sao nhiều người thích tôi, bạn cùng lớp hay anh khóa trên, hoặc anh trong câu lạc bộ, cứ chơi một thời gian lại tỏ tình khiến tôi rất dị ứng, có người cũng theo đuổi gần năm trời. Do không có kinh nghiệm yêu đương hay từ chối khéo léo nên đa phần tôi phũ hoặc lảng tránh. Tôi cũng nghĩ mình bị bệnh gì mà không thích con trai, hóa ra chẳng sao cả, chỉ là chưa gặp đúng người thôi.
Rồi lần đầu tiên gặp bạn, chàng trai Bách Khoa, hơn tôi một tuổi là khi hai lớp của hai trường giao lưu. Gặp gỡ, tiếp xúc với chàng trai khôi ngô và rất thông minh đó, tôi đã chắc sau mình sẽ thích bạn này. Chúng tôi biết được số điện thoại và nhắn tin mỗi ngày, gọi nhau là bạn bé, bạn lớn, tíu tít nhắn tin mỗi ngày mà đến 5-6 tháng sau mới dám hẹn gặp nhau lần hai, khi tay run run nắm lấy tay bạn. Tôi bắt đầu một câu chuyện tình thật mộng mơ, ngọt ngào. Chúng tôi chia nhau cuốn nhật ký mỗi đứa viết một tuần, cùng thích nghe một chương trình radio hồi đó, những bản tình ca trên đài lúc 10h, yêu thích những bản nhạc rock của hai ban nhạc Việt.
Vì yêu mà tôi luôn vui vẻ lạc quan, những khó khăn trong cuộc sống riêng cũng trở nên nhẹ bẫng. Vì yêu mà trời nắng hay mưa, hoa nở hoa tàn tôi đều thấy thích. Vì yêu mà chúng tôi luôn động viên nhau phấn đấu học hành. Năm nào vào ngày đầu năm học mới, chúng tôi cùng dậy sớm đạp xe lên cầu Long Biên đón bình minh, thầm hứa trong năm học mới phải đạt học bổng. Cứ thế tình yêu sinh viên của chúng tôi len lỏi qua những góc phố "Nồng nàn Hà Nội", nụ hôn đầu dưới mưa khi trời vào hạ, những lá thư tình và tiếng đàn guitar. Bài thơ tôi viết tặng các bạn cấp ba, bạn cũng phổ nhạc lên một giai điệu đẹp. Có những khi ngồi nghe và nhìn bạn đàn hát, tôi khóc vì đang yêu, yêu bạn rất nhiều.
Sinh nhật bạn, tôi muốn tổ chức nho nhỏ mà không có tiền, vì thế bán luôn mái tóc dài của mình. Chiếc bánh kem không chịu được cái nóng mùa hè nên hai đứa và tụi bạn ăn bánh sinh nhật bằng bát. Bạn nói vì có tôi mà bạn dù rất khô khan, khó gần đã trở nên vui vẻ, có niềm tin vào bản thân hơn.
Từ khi mới yêu, chúng tôi nói sẽ cùng vun đắp bển bỉ mỗi ngày, nếu lỡ ai đó đổi thay tình cảm thì phải nói cho người còn lại và sẽ không níu kéo. Chúng tôi còn lập kèo, nếu đến kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long mà vẫn còn yêu thì tôi sẽ nấu cho bạn ăn một bữa thật ngon, còn không thì bạn sẽ nấu cho tôi một bữa ngon không kém. Tình yêu của chúng tôi đã đi hết thời sinh viên thật đẹp. Bạn hơn tôi một tuổi nên ra trường sớm hơn một năm, làm ở công ty phần mềm, bận rộn hơn. Tôi đến kỳ đi thực tập thì trong nhà lại có tang; khi mọi chuyện ổn, tôi thấy bạn ít nói chuyện hơn nên dự cảm không ổn. Bạn nhắn tin: "Anh xin lỗi, anh đã làm chuyện có lỗi".
Đến đây độc giả có thể nghĩ ngay tới chuyện gì nhưng tôi lại dường như cố tình không hiểu và luôn tin bạn, nghĩ bạn làm gì sai trái hay phạm pháp tôi cũng không rời xa. Ngày hôm sau tôi đi bộ đến nơi hẹn gặp, đôi guốc bạn tặng tôi nhân tháng lương đầu tiên bị gẫy luôn, tôi đã sốc khi lần đầu tiên thấy bạn trầm ngâm ngồi hút thuốc lá. Bạn bảo hãy bình tĩnh nghe, rằng trong một lần đi du lịch cùng công ty, bạn đã qua đêm với đồng nghiệp và giờ cô ấy có thai. Tai nghe, chân run và tim vỡ vụn, tôi không hiểu sao chuyện như phim lại xảy đến với mình. Bao năm yêu đương chân thành, trong sáng, chưa từng quá giới hạn, vậy mà chúng tôi lại có kết cục như thế.
Tôi về nhà mang theo bao đau xót không biết chia sẻ cùng ai, không muốn nói cho bạn bè vì sợ mọi người nghĩ xấu về bạn. Khoảng thời gian đó đã lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của tôi, tôi còn ngây thơ viết một lá thư mong bố mẹ, anh chị bạn không trách cứ gì bạn về chuyện đã xảy ra. Biết mình quá yếu đuối với vết thương lòng đầu đời này, tôi làm nhiều việc để mình luôn bận rộn, lên mạng tìm các cách vui vẻ vượt qua thất tình rồi những câu nói hài hước như: " Em nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể nào quên được anh, ai dè quên nhanh thật" hay "Dù nước mắt có đi xuống thì thìa vẫn cứ phải đi lên". Trong các lần lên mạng, tình cờ tôi tìm được thông tin tuyển dụng tiếp viên hàng không của một hãng nước ngoài và đã đăng ký.
Khi bình ổn lại tinh thần, một chuyện trái ngang lại xuất hiện. Vì hay viết lách trên Blog 360, tôi thấy được liên lạc của cô bạn gái, người đang có quan hệ với bạn trai cũ tôi. Chúng tôi nhắn tin nói chuyện và hẹn gặp. Sự thật là cô ấy không có thai, chỉ mới chớm quen biết bạn tôi thôi. Tôi hoang mang không hiểu vì sao người cũ lại phải nói dối, chúng tôi từng giao hẹn khi một người hết yêu rồi sẽ nói thật và người còn lại không níu kéo cơ mà?
Sau khi trượt một hãng vì thiếu chiều cao tay với, tôi đã đỗ hãng hàng không 5 sao tại Đài Loan, khóa đấy hơn 300 bạn dự thi, sau 5 vòng chọn ra 4 bạn ngoài Hà Nội. Đứng trước lựa chọn giữa công việc chuyên ngành mà bố mong muốn, làm công việc văn phòng như bao bạn sinh viên mới ra trường hay chấp nhận thử thách ở một công việc đặc thù, đất nước xa lạ, ước muốn du học không thành, cuối cùng tôi lựa chọn cho mình hướng đi mới dù không biết tương lai ra sao.
Tôi dành tiền tiết kiệm mua xe để mổ mắt cận thị, và chuẩn bị tư trang lên đường. Trước khi đi người yêu cũ đã hẹn gặp tôi để nói lời xin lỗi vì tất cả, vì đã không thẳng thắn nói lời chia tay đàng hoàng, một phần vì tình cảm phai nhạt, phần vì gia đình hối thúc về quê theo nghiệp gia đình. Khi đó những thổn thức yêu đương của cả hai vẫn còn đó và chúng tôi lại quyết định nối lại tình cảm, cho nhau cơ hội thử thách niềm tin và yêu xa. Bạn bè và người thân có lẽ không ai ủng hộ quyết định đấy, nhưng với tôi, đó là chỗ dựa, là nguồn động lực để tôi vượt qua những năm tháng khó khăn, cô đơn vì sống xa nhà.
Suy cho cùng, nhiều quyết định trong quá khứ, dù có bồng bột nhưng tôi chưa khi nào thấy hối tiếc vì người tôi yêu là bạn, người đã cho tôi những kỷ niệm đẹp. Tôi cũng không hối tiếc khi quay lại với nhau bởi bạn đã cho tôi động lực cố gắng rất nhiều, không hối tiếc về quyết định việc làm, không hối hận khi chia xa. Chuyện gì đã xảy ra thì vốn dĩ nó cần phải như vậy, lựa chọn là phiên bản tốt hơn của chính mình ngày hôm sau hay lưu luyến, "ăn mày dĩ vãng" là lựa chọn của mỗi người thôi.
Nếu được độc giả khuyến khích, tôi sẽ viết tiếp những câu chuyện về sau, về cuộc sống của một tiếp viên hàng không đi qua 4 châu lục thế nào, thời điểm khó khăn nhất với tôi là khi nào, hay vì sao tôi lại chia tay người yêu? Xin cảm ơn độc giả.
Tuyết
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc