Tôi 30 tuổi, lấy chồng cách đây hơn 4 năm; anh hơn tôi 10 tuổi. Do đặc thù công việc của chồng hay phải đi xa nên tôi ở cùng với nhà chồng.

Chúng tôi lấy nhau qua mai mối của một người cùng công ty. Khi đó ở quê tôi, 25 tuổi được coi là già rồi, bố mẹ giục quá nên qua mấy tháng tìm hiểu tôi cũng nhắm mắt cưới. Khi mới lấy nhau, chúng tôi vì không tìm hiểu kỹ và cũng một phần do nhà chồng nên vợ chồng cãi vã khá nhiều. Thời gian tôi sinh bé đầu phải sống trong nước mắt.

Mẹ chồng bằng mặt mà không bằng lòng với tôi, rồi gọi điện khích bác con trai, anh lại gọi về hạch sách tôi. Ví dụ: Tết các công ty quy định 28 tết mới được nghỉ, em chồng làm ở xa nên công ty cho nghỉ sớm, về từ hôm 25 để dọn dẹp nhà cửa. Mẹ chồng gọi cho anh bảo sao tôi chưa được nghỉ. Chồng gọi điện bắt tôi nghỉ để làm việc nhà cùng em chồng. Tôi không nghỉ, tranh thủ buổi trưa về dọn dẹp nhà cửa dù đang bầu 3 tháng. Mẹ chồng toàn nói xấu sau lưng tôi. Tính tôi rất thẳng, có nói nhẹ với mẹ rằng nếu con có sai thì mong ba mẹ góp ý trước mặt con. Mọi việc vẫn không có gì thay đổi.

Tôi lấy chồng cách nhà 10 km nhưng nhà chồng bảo không được để giường trống khi chồng không có nhà, vì thế không cho tôi về nhà ngoại. Trước khi lấy chồng tôi cũng nói rõ với anh, nhà tôi không có con trai nên gái trai như nhau, nhà có việc gì tôi sẽ có mặt; anh đồng ý mà giờ mọi thứ đã thay đổi. Nhà chồng không cho tôi về nhà đẻ, tôi về thì bị chồng chửi, bố mẹ chồng hạch sách. Mẹ chồng nói đủ điều không đúng về tôi khiến vợ chồng tôi cãi vã. Tôi cố chịu đựng, chẳng nhẽ một người có nhan sắc, có học thức, độc lập về tài chính lại mang tiếng bỏ chồng? Với lại tôi không muốn ba mẹ phải suy nghĩ nên đã không nói ra.

Khi tôi mua nhà và chọn ngày ra ở riêng, mẹ chồng không cho chuyển, bà chửi tôi với lời lẽ thô tục nhất. Tất nhiên tôi không để mẹ chồng chửi rủa mình như vậy, nhất là đụng chạm đến bố mẹ đẻ thì tôi sẽ cãi lại. Sau đó là thời gian tôi sinh bé, bà cũng không chăm sóc hay gọi điện hỏi thăm cháu lần nào. Đến khi chồng tôi được về gần nhà hơn, anh ngỏ ý bảo bà trông cháu nhưng bà từ chối. Tôi mang con sang ngoại ở, nhờ ngoại trông để còn đi làm. Từ đó, tôi nghe mẹ chồng nói xấu đủ điều. Tôi muốn phấn đấu cho người khác thấy mình không như lời mẹ chồng nói.

Mẹ chồng không chăm cháu ngày nào nhưng cháu sang ngoại lại có vẻ không vui, chồng tôi cũng a dua, tôi bảo muốn thì bà ra trông còn không thì đừng nói gì. Anh khá gia trưởng, cũng đụng tay đụng chân với tôi mấy lần. Lần anh ra tay mạnh nhất tôi đã viết đơn ly hôn, mẹ đẻ gọi chồng tôi sang, nói hãy chia tay đi, mẹ không chấp nhận việc con gái bị đánh như vậy. Chồng tôi cầu xin ba mẹ vợ, bảo đây là lần cuối, nếu sau này còn đánh tôi nữa thì sẽ tự nguyện ra đi. Tôi cũng thấy thương con nên chấp nhận tha thứ cho chồng lần cuối. Sau lần đó tôi cứng rắn hơn nên mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn, nhà chồng nói xấu nhiều nhưng tôi không phản ứng lại nên từ đó không nói nhiều nữa, mọi người cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác.

Mẹ chồng ốm, tôi bắt xe đưa bà đi khám, mọi thứ vẫn lo. Anh em nhà chồng thấy vậy cũng nhìn nhận lại tôi. Tôi nghĩ mẹ chồng sẽ khác sau đợt ốm đó nhưng không, tính bà vẫn vậy, sống chỉ biết mình. Hôm nhà ngoại tôi có việc nhờ bà trông cháu một hôm, bà dẫn cháu ra công trình họ đang làm việc để chơi, muỗi đốt khắp chân cháu. Chồng tôi về thấy xót con, không cho bà dẫn sang đó nhưng bà vẫn dẫn. Hôm đó bà với chồng tôi đã cãi vã một trận, cạch mặt chồng tôi, nói xấu anh các kiểu. Anh mâu thuẫn với mẹ nên không vào nhà ông bà nữa, 6 tháng sau tôi thấy chồng vẫn thế nên khuyên anh nên vào.

Về sống gần nên anh mới nhận ra mẹ không đơn giản, toàn nói những điều không đúng về tôi. Anh thay đổi thái độ với tôi, hết sức chăm sóc và không bao giờ dám đụng tay chân với vợ. Sau đó, anh và mẹ đã hòa giải, quên sạch những gì bà từng làm, còn với tôi thì không thể yêu thương nổi mẹ chồng. Tôi đã dặn lòng mình những gì đã qua thì cho qua nhưng có chuyện gì là lại suy nghĩ mâu thuẫn; một là mặc kệ chồng, muốn lo cho ông bà sao thì tùy, hai là bỏ qua những chuyện cũ và mở rộng vòng tay để tha thứ cho họ.

Tôi biết có bỏ qua chuyện cũ thì mẹ chồng cũng không thay đổi, tính bà rất lười nhác và ỷ lại, không quan tâm người khác. Nói thêm, ba mẹ chồng tôi không có lương, lâu nay bố chồng đi làm được đồng nào thì làm, mẹ chồng ở nhà chẳng làm gì ngoài nuôi mấy con gà, ấy vậy mà nhà cũng không bao giờ lau, bàn ghế thì bụi bặm, khăn lau bếp mà mang ra lau bát. Mỗi lần vào đấy ăn cơm, tôi không dám nhìn, nhìn là không dám ăn. Bây giờ, bố chồng ốm cả tháng, chồng muốn mang bố đi khám, tôi cũng không nói gì, có điều nghĩ lại chuyện mình bị đối xử thấy khó chịu lắm. Có nên tha thứ và tiếp tục bao dung, quan tâm bố mẹ chồng, hay cứ mặc kệ họ?

Luyến

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top