Tôi 29 tuổi, học vấn trung bình, vui vẻ, hòa đồng nhưng chuyện tình cảm không được suôn sẻ. Cuộc sống lại thử thách khi anh xuống quản lý nhóm của tôi.
Công việc của tôi ổn định, thu nhập trên trung bình, ngoại hình được nhiều đàn ông để ý. Sau vài cuộc tình không thành, có lúc tưởng đi tới hôn nhân nhưng đổ vỡ vì bạn trai chọn sự nghiệp trước gia đình, tôi quyết định chọn cuộc sống độc thân để lo cho mẹ vì nhà chỉ có hai mẹ con.
Xin nói rõ về sếp: Anh không gây ấn tượng gì khi mới gặp, là người trung niên, hơi già hơn tuổi, vẻ ngoài bình thường ngoại trừ phong thái đĩnh đạc, vóc dáng gọn gàng, rắn rỏi. Tôi luôn giữ quan hệ đồng nghiệp vì anh vừa là cấp trên lại có gia đình. Anh luôn vui vẻ, phóng khoáng, hòa đồng dù hơn chúng tôi tới mấy cấp trong công việc.
Ngày tổng kết quý, nhóm chúng tôi lên hạng nhất, doanh số cao nhất, ban điều hành giao thên khách hàng và dự án quan trọng. Tôi lên nhận giải nhân viên của quý trong ngỡ ngàng bởi chỉ là một account manager (đầu mối liên lạc các vấn đề liên quan đến khách hàng). Từ xa tôi bắt gặp ánh mắt anh với nụ cười và cái gật đầu khích lệ. Tôi chợt nhớ lại những lần chat tới 1h sáng nhờ anh sửa kế hoạch, lên phương án rủi ro, tối ưu chi phí. Anh không bao giờ la lối nhân viên, nói chuyện luôn thuyết phục người khác làm theo cách của mình, nhớ lời chúc ngủ ngon lấy sức mai còn nhiều việc phải làm.
Anh gửi thêm tin nhắn lãng mạn, nhẹ nhàng, tôi vừa vui vừa sợ, không dám trả lời, muốn giữ khoảng cách và quan hệ đồng nghiệp. Anh hẹn gặp, nói đã ly thân vợ, có cảm tình với tôi. Tôi nói chọn sống độc thân. Anh không níu kéo, khuyên tôi sống tốt hơn, cố gắng phát triển bản thân và sự nghiệp. Từ đó, quan hệ của chúng tôi phía trước là đồng nghiệp nhưng phía sau luôn có những tin nhắn quan tâm, lo lắng anh dành cho tôi. Trong công việc anh đỡ tôi những lúc khó. Khách hàng tốt, dự án trọng điểm anh khéo léo đẩy tôi vào dù không quản lý nhân sự và dự án. Tôi hỏi anh đi cửa sau à? Anh bảo đừng hỏi, cứ nghĩ em xứng đáng và cố gắng lên.
Trong cuộc sống, anh đơn giản, nam tính, tinh tế từ cách ăn mặc tới giao tiếp. Nhóm đi chơi đâu, ăn món gì anh không bao giờ cho ý kiến nhưng luôn đòi trả phần hơn, đến nỗi tôi còn thấy xót. Anh đùa giỡn với mọi người như trẻ ra cả 10 tuổi, rất galăng, chu đáo, ưu tiên nhưng luôn giữ khoảng cách với đồng nghiệp nữ. Biết tôi ngại điều tiếng, trên bàn tiệc có chai nước anh cũng lén mở hờ rồi đưa cho tôi, món tôi thích anh không bao giờ gắp mời nhưng nhường phần của anh với đủ lý do như ăn kiêng, món của phụ nữ, đàn ông chỉ cần mồi. Ở văn phòng, biết tôi hay cảm mạo, đau bao tử, huyết áp thấp, anh để đầy thuốc với sữa, bánh trong tủ dù tôi chẳng bao giờ nghỉ bệnh, cũng không ăn đồ ngọt.
Anh không vồn vã, tán tỉnh, tặng quà. Tôi thử nghỉ phép đi chơi cả tuần anh không nhắn tin, bảo sợ làm phiền. Tôi đi chơi về ốm, ngày nào anh cũng hỏi thăm, nhắc uống thuốc. Đồ đạc trong nhà hỏng hóc, tôi nhờ anh chỉ cách chọn mua, anh bảo sẽ tặng, đương nhiên tôi không chấp nhận. Xe tôi hỏng, anh chở tôi về nhưng dừng cách cả trăm mét, lấy lý do hẻm cụt xe hơi quay đầu không được. Mỗi ngày cảm tình của tôi cho anh lại nhiều lên. Tôi ngại mang tiếng, tránh né thì càng thấy anh cứ như biết trước và là người duy nhất ở ngay đó lúc tôi khó khăn. Rồi anh lại tránh xa tôi khi mọi việc bình thường, vui vẻ.
Tôi không tin một người lại toàn diện, lúc nào cũng tốt đẹp, kiểm soát bản thân tốt như thế; càng khó hiểu bởi đàn ông như anh sao vợ lại phải ly thân? Tôi không muốn làm kẻ thứ ba hay làm ảnh hưởng tới hai con của anh, cũng sợ hơn khi biết chắc chắn tình cảm này sẽ không thể thành duyên phận gì. Liệu tôi có nên chấp nhận tình cảm của anh hay cứ giữ khoảng cách, đẩy anh ra xa như một kẻ lạnh lùng, vô tâm?
Dương
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc