Bố mẹ tôi làm nông ở làng quê Bắc bộ. Trong nhà tôi, đàn ông ra lệnh, đàn bà phục tùng. Bố mẹ thức khuya dạy sớm, tần tảo tiết kiệm nên trông già hơn tuổi.

Ở tuổi ngoài 50, bố mẹ có một số tích lũy nhỏ cùng với bất động sản. Tôi là chị cả, đã kết hôn hơn chục năm. Chồng ở gần nhà tôi, là người đàn ông hiện đại, cởi mở, vui vẻ, lạc quan, luôn chia sẻ và gánh vác mọi khó khăn cùng tôi.

Tôi có người em gái thứ hai bị bệnh bẩm sinh nhưng mạnh mẽ và giàu nghị lực. Cuối cùng là em trai 25 tuổi, học không tốt, không thuộc diện chơi bời nhưng ít có chí tiến thủ, mang thói gia trưởng. Tôi không phải người có nhan sắc xuất chúng để có thể tích lũy được nhiều tài sản ở tuổi 35, thế nhưng vẫn thấy hạnh phúc vì có công việc, có đủ tay chân mắt mũi, có người chồng tốt và những đứa con ngoan. Từ khi tốt nghiệp tôi luôn cố gắng hết mình giúp đỡ các em học tập, rồi mua sắm trang thiết bị trong nhà do bố mẹ rất hà tiện. Cuộc sống cá nhân của tôi không dư, tôi có những bệnh lý nền khi tuổi đời còn trẻ nên biết nếu tích lũy cho sau này thì cũng chẳng có cơ hội để dùng, vậy nên tôi dành mọi thứ cho những người thân thiết.

Hơn một năm trở lại đây, em gái tôi bắt đầu vào cuộc hành trình tìm lại bản thân sau khi đã hoàn thiện chương trình nghiên cứu sinh. Thời gian đầu em có tiền tiết kiệm, chi phí nằm viện em chi, cộng thêm có Mạnh Thường Quân tài trợ; khi ở viện mẹ tôi chăm em, còn khi xuất viện em ở với tôi; tới chặng cuối thì em cạn kiệt kinh phí nên tôi chi trả. Lúc này mẹ tôi tình cờ phát hiện bệnh nan y cần phẫu thuật gấp trong lúc giãn cách. Em gái tôi mới phẫu thuật hơn 20 ngày nhưng vẫn tình nguyện ở lại chăm mẹ.

Điều đáng buồn ở đây là em trai tôi, đây không phải là lần đầu mẹ mổ nhưng em chưa từng hỏi han, chủ động đi chăm nom. Em trai ở cùng mẹ nhưng khi mẹ ốm thì em coi như không biết, không thuốc men, không hỏi han hay cơm nước gì. Bố mẹ tôi nhiều năm sống như người dưng, trong nhà bố là chỉ huy, mẹ cứ làm theo; bố không quan tâm mẹ đau ốm, mệt nhọc, bố làm là mẹ phải theo. Rất nhiều lần chị em tôi động viên mẹ hãy dứt khoát ly hôn rồi về sống với chị em tôi; mẹ từ chối vì sợ chồng, sợ con trai, sợ chết rồi con trai không thờ cúng.

Đương nhiên từ khi còn khỏe cha mẹ tôi luôn rất rõ ràng trong việc để lại toàn bộ tài sản cho con trai vì em là người nối dõi, chị em chúng tôi đã trưởng thành và là con gái coi như không có. Mọi chuyện lớn nhỏ bố và em trai sẽ quyết; những chuyện liên quan tới ốm đau, viện phí, thuốc men, chăm sóc, sắm sửa chị em tôi sẽ phải lo. Tài sản riêng của bố mẹ, tôi không quan tâm sẽ để cho ai và sử dụng làm gì. Thế nhưng lúc này mẹ tôi đã đổ bệnh và tới lúc mẹ nên làm những công việc nhẹ nhàng, tốt cho sức khoẻ, không phải là ráng sức lao động từ 2-3h sáng tới khuya mỗi ngày. Cuộc sống ở nơi đây, những người nông dân không lương hưu rất hà tiện, họ sẽ sống và làm việc vất vả như thế tới chết.

Tôi đã tìm hiểu rất kỹ về bệnh của mẹ, vì là giai đoạn sớm nên nếu điều trị triệt căn và sống vui khỏe lành mạnh thì chắc sẽ được nhiều năm nữa. Tôi đề nghị em trai bán toàn bộ bất động sản bố mẹ mua để dành và gửi tiết kiệm lấy lãi, khoản lãi đó đủ để sống thoải mái ở quê, tiền mặt và dự trữ ngoại hối của ông bà sẽ dành cho việc điều trị. Tôi sau khi lo cho bản thân, hai đứa con, các em và sắm sửa cho nhà ngoại hơn chục năm qua thực sự gần như cạn kiện. Thế nhưng bố mẹ, em trai chi viện phí nhỏ giọt, như muối bỏ xuống biển, cuối cùng tôi lại rót những đồng tiết kiệm cuối cùng để lo cho mẹ được điều trị tốt nhất. Trong những ngày tháng dich bệnh này, tôi cũng như nhiều người khác thất nghiệp, tôi phải sống nhờ vào khoản giúp đỡ từ bè bạn và những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng.

Chị em tôi từng cho rằng, chỉ cần chúng tôi nỗ lực hết sức hoàn thiện vai trò của người con, bố mẹ sẽ có cái nhìn khác về con gái, thế nhưng tới giờ này vẫn thế. Các bạn ở đây đều có cha mẹ, hẳn ai cũng rất đau lòng khi cha mẹ đau ốm, sống cuộc sống cơ cực vất vả khi về già. Tôi không phải ngoại lệ nên luôn cố gắng lo lắng cho bố mẹ trong khả năng cho phép, chứ điều kiện cá nhân chưa thể nuôi cha mẹ hoàn toàn như nhiều người con đã làm. Điều này khiến tôi không ngừng day dứt về bản thân vì đã không thể làm tốt hơn nữa cho cha mẹ.

Đối với gia đình chồng, tôi ở cùng cha mẹ chồng đã nhiều năm, cha mẹ đều mất trí nhớ nên tôi cũng rất tỉ mỉ chăm sóc chứ không phải chỉ biết tới bên ngoại. Rất mong các bạn chia sẻ để tôi thêm động lực cố gắng trong công việc cũng như cuộc sống cá nhân. Nếu có điều gì đó tôi làm chưa tốt, mong các bạn chỉ bảo và phân tích cặn kẽ. Chân thành cảm ơn tất cả.

Phương

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top