Tôi 52 tuổi, chồng 55 tuổi, có hai con trai và gái. Tầm 10 năm tôi là ôsin trong gia đình đúng nghĩa, không lương, còn anh là ông chủ khắc nghiệt.

Anh không phụ giúp bất cứ việc gì trong nhà, kể cả khi tôi ốm đau hay bụng mang dạ chửa, trong khi tôi vẫn ra ngoài kiếm tiền như anh. Anh hay để ý, xét nét việc tôi làm để tìm ra cái dở, cái sai mà phê phán. Mỗi bữa ăn anh đều chê bai món này mặn, món kia quá lửa, món nọ không tươi. Nửa đêm tôi giặt đồ, anh chơi game mở âm thanh làm con giật mình quấy khóc, tôi phải dỗ. Năn nỉ anh tắt âm thanh cho con ngủ để tôi tranh thủ làm việc nhà, anh vờ như không nghe thấy. Vậy nhưng khi anh ngủ mà con khóc thì anh càu nhàu.

Tiền lương lúc đầu anh đưa cho tôi, mua sắm chi tiêu gì tôi ghi sổ đầy đủ, cuối tháng anh soi lại từng món, lấy máy tính ra cộng dù tôi đã cộng rồi. Sau tôi không giữ lương anh nữa, chia đều các khoản chi tiêu. Sống chung bao nhiêu năm chỉ có tôi chăm sóc anh, không có chiều ngược lại. Nói không ai tin chứ anh chưa từng hỏi thăm tôi đỡ ốm chưa khi bị bệnh, cũng chẳng bao giờ hỏi công việc tôi dạo này thế nào. Mỗi khi có chuyện buồn không biết nói với ai, tôi nói đại với anh thì y như rằng: "Chuyện của em, đâu liên quan tới anh, nói với anh làm gì". Thế nhưng anh lại gọi điện hỏi thăm cậu bạn xem vợ người ấy bớt bệnh chưa. Anh đối xử rất vô tâm, nhiều lúc nhẫn tâm khi tôi mang thai, tôi không tiện nói cụ thể ra đây. Tôi lao tâm, lao lực, cô độc và kiệt sức trong chính nơi gọi là tổ ấm của mình.

Để tiếp tục sống và tránh đổ vỡ hôn nhân, tôi chuyển công tác và đem hai con về quê ngoại, anh vẫn ở quê anh. Cứ hy vọng khi không còn vợ con bên cạnh anh sẽ suy nghĩ lại và thay đổi nhưng tôi đã lầm; cái tôi và sự tự tôn của anh quá lớn. Cách đây 3 năm, nhân dịp sinh nhật anh, tôi gửi tặng bài hát: "Thương lắm mình ơi", nghĩ chắc anh nghe sẽ cảm động lắm, nào ngờ 4 ngày sau hỏi anh đã nghe chưa anh bảo chưa. Rồi thêm 4 ngày nữa, hỏi anh vẫn nói chưa nghe. Trong khi tối nào anh cũng chơi game tới khuya chứ bận bịu gì cho cam. Tôi vừa buồn vừa thất vọng mới buông một câu: "Anh vô tâm thiệt". Nào ngờ anh nổi trận lôi đình, bảo tôi quá đáng, áp đặt, bắt anh phải nghe, rồi quy chụp và đổ lỗi cho anh. Anh lên mạng xã hội kêu oan thống thiết và giận tôi hơn hai tháng trời. Tôi bất ngờ, không hiểu tại sao ý tốt của mình lại ra nông nỗi này, tới giờ anh vẫn không biết nội dung bài hát đó là gì.

Cách đây nửa tháng, con gái tôi nhập viện, tôi đi chăm nuôi. Bữa đó cháu nhức đầu, thuốc uống vào lại nôn ra hết, gọi mãi không thấy bác sĩ nên tôi nóng ruột. Điện thoại báo tin nhắn, mở ra thấy trên group gia đình anh đưa hình anh ăn uống, tôi trách sao không thấy anh hỏi thăm con, vậy là sóng gió lại nổi lên. Anh nói tôi nghĩ xấu, tuyệt đường sống của anh, kêu gọi hai con vào làm chứng rằng ba có nhắn tin riêng để hỏi thăm. Tôi lật đật đính chính vì không biết anh có nhắn tin riêng với con bé nên mới nói thế, vậy mà anh cứ hỏi: "Giờ em muốn gì"? Tôi phải phân bua tới 4 lần và năn nỉ xin tha anh mới bỏ qua.

Giờ tôi thật sự chán nản, không muốn thấy mặt anh, không muốn nghe anh nói, không muốn đọc tin nhắn anh gửi. Tôi nghĩ mình chịu đựng 23 năm là quá đủ rồi, cả tuổi thanh xuân hy sinh cho một người không xứng đáng, tới lúc bạc đầu mới thấm thía câu: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Ly hôn lúc này tôi lại sợ hai con đang tuổi dễ bị ảnh hưởng nhất (cháu lớn 22 tuổi, cháu nhỏ 17 tuổi), còn kéo dài lại khó chịu trong lòng. Tôi phải làm sao đây?

Nguyệt

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top