Tôi giờ 26 tuổi, hồi nhỏ từng được thầy cô đánh giá là học sinh thông minh, có học lực tốt.
Tôi từng là một trong số ít học sinh xã đi học trường chuyên xa nhà từ khi còn cấp hai. Cũng chính từ khi xa nhà, tôi dần nghiện game online, năm lớp bảy đã ăn trộm hơn một triệu đồng của bác ruột sống gần nhà để nạp vào game. Hết năm lớp chín, tôi chỉ dám chọn một trường cấp ba thông thường với điểm chọn thấp để thi, trong khi bạn bè ai cũng thi đỗ vào trường chuyên lớp chọn, tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Cũng may tôi dành thời gian ngắn để ôn thi và vừa đủ điểm đỗ.
Bước vào lớp 10 ở ngôi trường mới chẳng quen biết ai, vừa lạ lẫm vừa hồi hộp, rồi tôi dần có bạn bè mới và cởi mở hơn. Chẳng được bao lâu tôi "ngựa quen đường cũ", lao đầu vào chơi game mỗi ngày, đi học về là quẳng cặp sách ở đầu giường rồi mở máy tính lên "cày". Cuối năm lớp 12, số ngày tôi bỏ học chơi game phải tính tầm hàng trăm, trong khi trường cấp ba quy định nghỉ tối đa 49 ngày, nếu vi phạm sẽ bị lưu ban. Sở dĩ tôi có thể vượt qua được là nhờ sự bao che của cô giáo chủ nhiệm và bạn nữ lớp trưởng. Đến giờ tôi vẫn biết ơn tình cảm cô giáo chủ nhiệm dành cho mình, cũng như tình cảm của bạn lớp trưởng dù bạn ấy không được tôi đáp lại. Tôi từng được các bạn nữ trong lớp đánh giá là ưa nhìn, thậm chí còn khá đẹp trai, vì thế ngay khi vào lớp 10 đã có vài bạn nữ chủ động xin số làm quen, sau này còn có bạn lớp trưởng nữa. Lúc đó tôi bỏ qua tất cả vì trong đầu chỉ có game.
>> Chồng không còn cơ hội làm lại cuộc đời
Đó chưa phải khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi. Sau khi học xong cấp ba, tôi cũng muốn học đại học, đã chọn ngành kiến trúc bởi đơn giản bản thân chẳng biết mình phù hợp với ngành gì. Sau một năm nghỉ ở nhà để ôn thi, tôi đỗ đại học. Học được nửa năm tôi lại bỏ. Bố mẹ ở nhà làm lụng vất vả để có tiền gửi lên cho tôi đóng tiền nhà, tiền ăn, tiền học, còn tôi cứ ru rú trong phòng trọ xem phim, xem anime, đọc các bộ truyện tiên hiệp. Tôi mê đọc truyện đến nỗi đọc ngày đọc đêm, ngày nào cũng đọc gần thông đêm suốt một năm liền. Cộng với việc nghiện thuốc lá, thuốc lào, hậu quả là người tôi gầy rộc đi, da dẻ xanh xao, tóc rụng nhiều và mặt mọc đầy mụn. Tôi trông thiếu sức sống, mới hơn 20 tuổi mà trông chẳng khác nào ngoài 30.
Tôi stress nặng, tự ti về ngoại hình, càng thu mình hơn. Tôi đánh mất các mối quan hệ xã hội, chỉ còn lại một người bạn thân chơi từ hồi cấp một. Cứ như vậy, trong khi bạn bè cũ người lấy vợ, người lấy chồng, một tháng kiếm ra mấy chục triệu đồng thì tôi 24 tuổi đầu vẫn không một xu dính túi, ăn bám bố mẹ ngày qua ngày. Tôi cũng chẳng có mảnh tình nào vắt vai, ngày ngày ngồi ở nhà bị mẹ la mắng vì sự vô tích sự của bản thân.
Thấy bản thân tệ hại quá, tôi quyết định thay đổi. Tôi bỏ hút thuốc, dành gần như cả ngày để học cùng lúc ba ngoại ngữ là tiếng Anh, tiếng Trung và tiếng Nhật. Song song đó, tôi tạo một kênh youtube ở bên Mỹ, làm các video về chủ đề nội thất bằng các nguyên liệu đơn giản như gỗ, xi măng... Có thể nói đó là khoảng thời gian cực kỳ khó khăn, lắm lúc chỉ muốn từ bỏ vì quá áp lực. Mỗi lúc như vậy tôi chỉ biết nghĩ về tương lai tương sáng hơn để tiếp tục cố gắng.
Rồi mọi sự nỗ lực của bản thân đã được đền đáp xứng đáng, ngoại ngữ của tôi ngày càng tốt, từ nghe chẳng hiểu gì đến khi xem phim chẳng cần phụ đề. Kênh riêng cũng tôi dần phát triển và đem lại nguồn thu nhập kha khá. Hiện tại tôi chưa có dự tính gì về chuyện yêu đương, chỉ mải miết tìm hiểu về kinh doanh, tôi đam mê nó nên đọc rất nhiều sách kinh doanh của các doanh nhân nước ngoài. Tôi dự định vài năm tới, sau khi kiếm được số vốn nho nhỏ sẽ bắt đầu công cuộc kinh doanh. Tôi biết kinh doanh không phải chuyện đùa và có thể mất trắng nhưng sẽ không chùn bước. Mong các bạn trẻ nếu lỡ giống tôi hãy lập tức thay đổi, suy nghĩ lại, chú ý giữ gìn sức khỏe, sống có ích cho người thân.
"Xin lỗi vợ tương lai vì anh đã đánh mất nhan sắc của chồng em, khiến anh ta vốn dĩ có thể trở thành một người đàn ông hoàn hảo giờ chỉ còn khiếm khuyết".
Hưng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.