Nếu có về lúc bốn, năm giờ chiều thì bảy giờ tối anh lại đi tới khuya.
Từ lúc quen nhau đến giờ, chúng tôi đi xem phim một lần, đi chơi xa hai lần. Khi cả hai tiến tới hôn nhân, đó không phải chủ ý của anh mà do cha mẹ hai bên gặp nhau rồi tự chốt ngày cưới. Tôi thấy anh chẳng hào hứng gì, nhẫn cưới cũng vào đại tiệm vàng ven đường mua trước đám hỏi hai ngày.
Từ lúc cưới nhau đến giờ chồng chưa ngày nào về sớm trước chín giờ tối, nếu có về lúc bốn, năm giờ chiều thì bảy giờ tối anh lại đi tới khuya. Chồng tôi hùn vốn mở nhà thuốc cùng mấy người bạn. Anh bảo tối phải qua đó để coi nhân viên làm như thế nào, có hôm ngủ lại luôn, đa số rơi vào ngày lễ vì nhân viên đi chơi không có ai bán hàng.
Tôi than phiền với chồng, anh bảo phải đi làm kiếm tiền, tuổi trẻ ăn chơi rồi già lấy gì ăn. Tôi thấy tuổi trẻ mà không tận hưởng niềm vui của tuổi trẻ, đợi già thì muộn rồi, anh biết nghĩ cho nhân viên sao không biết nghĩ tới vợ?
Tôi ở quê trong thời gian bầu bí, đúng đợt giãn cách nên chồng ở thành phố không về thăm được. Khi tôi sinh, chồng cũng không ở bên nên tủi thân vô cùng. May thay đến đầy tháng con thì chồng về được. Tối trước ngày đầy tháng con, anh về nhưng không ngủ vì bảo con nhỏ, sợ lăn trúng bé, đến giờ anh cũng chưa ngủ cùng con ngày nào.
Tôi nghĩ chồng về đợt này cũng phải ở dăm ba bữa sau thời gian xa cách, vậy mà chiều đó anh lên thành phố luôn, đi đám giỗ nhà bạn. Tôi buồn vô cùng. Sau đó, cứ cách tuần anh lại về thăm con nhưng chỉ vài tiếng (từ thành phố về nhà tôi tầm 40 km). Lúc đầu tôi còn than phiền, riết rồi thấy không tác động được gì nên chẳng nói nữa.
>> Chồng sắp cưới bỗng dưng vô cảm
Sau sinh hai tháng, sếp gọi điện ngỏ ý muốn tôi trở lại làm sớm, làm online, lương sẽ tăng chút. Tôi gọi chồng hỏi ý kiến, rất muốn anh bảo vợ mới sinh sức khỏe còn yếu, không nên đi làm. Ai ngờ anh chỉ bảo: "Tùy em thôi".
Tôi đi làm sớm vì muốn kiếm thêm thu nhập, mua mọi thứ cho con. Anh bảo tôi mua lung tung, còn tôi chẳng muốn con thiếu thốn gì. Chồng chưa từng chăm con, không gần con nhiều nên chưa cảm nhận được thiên chức làm cha. Tôi làm online đến tháng thứ năm thì nhờ ngoại chăm con rồi lên thành phố đi làm tại công ty. Tưởng rằng sau khi tôi sinh chồng sẽ thay đổi nhưng anh vẫn thế, không có ngày nào về sớm.
Hai hôm tôi bệnh chồng đều qua ngủ ở nhà thuốc, căn nhà hai tầng chỉ có mình tôi thui thủi (nhà chị chồng cho ở nhờ). Tôi ăn ngủ một mình, ốm đau tự chăm, thêm công việc áp lực nên tôi stress vô cùng. Tôi trao đổi với chồng, anh ậm ừ cho qua chuyện, cho rằng tôi nghĩ lung tung, nói nhảm, thần kinh. Tôi buồn ra mặt mà chồng cũng phớt lờ, không một lời chia sẻ.
Tôi không được biết gì về công việc và cuộc sống của chồng, hỏi anh cũng nói qua loa, không hề thích tâm sự với vợ. Chồng làm bao nhiêu tiền một tháng tôi không rõ, chỉ biết mỗi tháng anh đưa tôi 10 đến 15 triệu đồng, tháng ít tháng nhiều tùy anh làm có tốt không. Tiền đó để phụ bà ngoại chăm cháu (bà ngoại chăm cháu nên phải nghỉ làm), tiền sữa vì con không còn bú mẹ, tiền tã bỉm, tiền tiêm phòng...
Anh bảo kinh doanh mỗi tháng mỗi thay đổi, tiền kiếm được lại lấy đầu tư cho việc khác. Chồng làm việc rất ít khi nghe lời tôi khuyên, toàn tự quyết, làm rồi mới báo. Anh còn muốn hùn mấy chục triệu đồng cùng một người bạn (quen nhau khi đi đá bóng), nếu làm ăn được sẽ mở rộng hơn. Tôi khuyên anh nên suy xét, công việc đó anh không rành, bạn kia lại quen chưa lâu, dễ bị lừa. Chồng không nghe, tự quyết, cuối cùng người bạn đó lấy tiền luôn, không trả lại. Đây không phải lần đầu anh bị quỵt tiền như thế.
Gần đây anh mệt mỏi, mấy ngày tết anh liên tục than mệt, nằm trong phòng bấm điện thoại. Anh rất chăm nhắn tin với mấy bà bạn, không dành thời gian nói chuyện cùng gia đình. Tôi thấy chồng mệt nên không muốn cằn nhằn gì, vậy mà từ mùng hai tết anh đi chơi với bạn tới mùng bảy mới về.
Mỗi lần anh đi làm về là người ủ rũ, mệt mỏi, nằm bấm điện thoại hoặc ngủ, chỉ nói chuyện với tôi đôi ba câu, tối vẫn đi cà phê gần nhà với các bạn. Tôi nói mãi chẳng được nên vô cảm với chồng, chấp nhận cuộc sống như thế này. Tích tụ mãi những bức xúc rồi tôi lại chất vấn chồng, anh không buồn trả lời, cứ bảo đã mệt rồi tôi còn nói mãi.
>> Chồng không còn muốn chia sẻ với tôi
Tôi muốn trải lòng với chồng để cả hai cùng cải thiện cuộc sống, khi tôi không còn muốn nói nữa thì cuộc hôn nhân này chẳng còn ý nghĩa. Chồng cho rằng tôi kiếm chuyện, mặt lúc nào cũng ủ ê. Tôi không ăn uống gì, sợ mập rồi xấu, giờ gầy nên ai cũng quở.
Tôi muốn cải thiện tình trạng này, vợ chồng cùng nhau nấu cơm ăn bữa cơm gia đình. Chồng không hợp tác, cứ về trễ, tôi đâu còn tâm trạng nấu nướng. Sau khi có con, chồng chẳng muốn gần gũi và ngủ cùng tôi, có lý do để ngủ riêng là anh đi ngay, ví dụ trông nhà thuốc.
Tôi thật sự không rõ chồng có người phụ nữ khác không, hỏi thì anh bảo mệt rồi còn hơi đâu mà suy nghĩ mấy chuyện đó. Tôi nghĩ mấy ai làm chuyện xấu mà nói thật đâu.
Tôi thật sự rất stress, chẳng có ai để tâm sự. Càng ngày tôi càng trầm tư. Chồng có thật sự coi trọng cuộc hôn nhân này không? Nói thêm, anh vẫn chăm lo cho mẹ con tôi, lâu lâu sợ tôi buồn cũng dẫn đi ăn hoặc mua đồ ăn sáng rồi mới đi làm. Anh bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung, từ từ sẽ thay đổi.
Lúc hay tin cả nhà tôi bị F0, 10 giờ tối anh chạy về quê đưa thuốc cho tôi. Xin mọi người cho lời khuyên, có khi nào sau sinh tôi quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều? Chân thành cảm ơn các bạn.
Hằng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc