Tôi cứ băn khoăn không biết có nên tâm sự câu chuyện tình của mình hay không. Bởi rất có thể mọi người sẽ chê trách, cười cợt khi nghe câu chuyện của tôi. Vì sao? Vì tình yêu của tôi không bình thường như bao cuộc tình khác dù nó cũng đầy đủ ngọt ngào, giận hờn và cay đắng. 20 năm qua, tôi luôn day dứt và nhớ về người con gái ấy. Tôi âm thầm đi bên cuộc đời em, theo dõi mọi biến đổi trong cuộc sống của em. Đó là mối tình đầu của tôi, tình sinh viên trong sáng, đầy kỷ niệm. Một quãng đời tươi đẹp nhất trong cuộc đời tôi, những năm tháng tôi được sống thực với cảm xúc và con người mình.
18 tuổi, tôi một đứa con gái tỉnh lẻ, ngơ ngác bước vào cuộc sống sinh viên tập thể đầy phức tạp, tất cả đều mới mẻ, bắt đầu phải tự lo cho mình. Nửa năm học đầu tiên tôi chỉ biết học và tập làm quen với môi trường mới. Rồi tất cả sự ngây thơ ấy đã mất, tình yêu đầu đến với tôi thật tình cờ, cũng là lúc tôi lờ mờ nhận ra con người thật của mình. Tôi và em ở cùng phòng, không biết từ lúc nào thấy quý mến em, rồi lo lắng chăm sóc cho em những việc nhỏ. Những lúc nghỉ lễ tết, nỗi nhớ em lại cồn cào trong tôi. Hồi ấy chưa có mạng, chúng tôi trao đổi với nhau bằng những dòng thư. Rồi chúng tôi lại tiếp tục những tháng ngày đèn sách trên giảng đường đại học. Càng ngày tôi càng nhận ra rằng mình đã yêu em. Tôi hoang mang, lo lắng, nhưng thời đó kiến thức về giới tính không đầy đủ để tìm hiểu như bây giờ. Tôi lờ mờ nhận ra, nhưng tình yêu và cảm xúc tự nhiên vẫn làm tim tôi nhớ nhung, xao xuyến.
Em tôi rất xinh xắn và duyên dáng, đã có người yêu, những lúc em đi chơi với bạn tôi lại ghen vô cớ, buồn mà không dám nói. Tôi cứ âm thầm quan tâm đến em từ những việc nhỏ nhất, rồi cũng thổ lộ tình cảm. Tôi hồi hộp, lo lắng đón nhận sự phản đối của em. Em chỉ im lặng. Rồi chúng tôi yêu nhau, em bảo thấy sợ lắm nhưng không dám từ chối sợ tôi buồn. Với sự chăm lo của tôi, không biết từ lúc nào em đã đón nhận tình cảm này. Chúng tôi yêu nhau, thật hạnh phúc với nhiều kỷ niệm. Có lần tôi vượt cả trăm cây số chỉ mong được nhìn thấy em một vài phút thôi. Chúng tôi cứ đi bên nhau, chăm sóc cho nhau suốt những năm tháng học đại học. Nhiều lúc tôi phân vân, tự hỏi tình cảm của mình là gì nhưng chẳng trả lời được.
Em yêu tôi nhưng vẫn nhận lời yêu những người đàn ông khác. Tôi ghen tuông, hờn giận, nhưng biết mình không được quyền sở hữu riêng em. Càng yêu em, càng khổ đau tôi lại không cho phép mình làm em phải khổ. Tôi luôn là người đưa em đi đến những nơi em hẹn bạn trai để rồi trên đường trở về tôi lại khóc thầm. Chúng tôi tốt nghiệp, hai đứa không ở gần nhau nữa. Em dần lánh mặt tôi. Tôi đau khổ, điên cuồng níu kéo nhưng không hiểu sao không thể giận em, không thể nói một câu nói nặng lời. Tôi hiểu rằng em được quyền có hạnh phúc gia đình bình thường như bao nhiêu người con gái khác. Tôi không muốn làm em phải bận lòng.
Tôi cố chôn vùi tình yêu của mình để được ở bên em như người bạn thân thiết. Đêm trước ngày em cưới, tôi sang nhà, nằm bên em một đêm không ngủ, để sáng sớm hôm sau đưa em đi trang điểm cô dâu. Tiệc cưới em, tôi cùng bạn bè chúc mừng và bản thân là người khách cuối cùng ra về. Tôi hụt hẫng và khóc cho thân phận mình. Tôi không muốn làm em phải phiền lòng, biết rằng mình phải sống cho bản thân, sống để báo đáp công ơn sinh thành.
Giờ chúng tôi mỗi người có cuộc sống gia đình riêng mình, đều có chỗ đứng nhất định trong xã hội, hai người vẫn là bạn, chia sẻ niềm vui nỗi buồn, có điều chưa bao giờ tôi ngừng nghĩ về em. Có những lúc nhớ em quá nhưng không muốn làm xáo trộn cuộc sống của em, tôi lại rẽ qua góc đường dưới nhà em để nhìn lên cửa sổ hành lang, nơi tôi có thể nhìn thoáng thấy hình bóng em đang chuẩn bị cơm tối cho gia đình. Tôi biết, em đối với tôi là tình cảm bạn bè thân thiết, còn tôi không thể dối lòng mình rằng vẫn yêu em tha thiết. Giờ đây đã ở cái tuổi tứ tuần, tình yêu ấy không còn bồng bột, nông nổi, không ào ạt như thời trẻ trung, tình yêu tôi dành cho em rất sâu lắng, âm thầm. Tôi không biết mình có sai không nhưng đó là nỗi lòng tôi giấu kín bấy lâu, mong được các bạn chia sẻ.
Thảo
Post a Comment