Tôi là nữ, hơn 30 tuổi, có gia đình và con ba tuổi. Tôi đang sống chung với gia đình chồng, cuộc sống hàng ngày phát sinh nhiều mâu thuẫn.
Tôi thấy mình không phù hợp với cách sống của bố mẹ chồng. Về cơ bản, bố mẹ chồng là người tốt, yêu quý gia đình và con cháu. Điểm chung của ông bà là kỹ tính, thích để ý người khác, khá bảo thủ, trong mọi trường hợp ông bà luôn tranh cãi đến cùng để bảo vệ quan điểm, chủ yếu là mọi người chán không muốn tranh luận hay giải thích nữa nên sẽ bỏ qua. Điểm khiến tôi khó sống chung nhất là sự kiểm soát và áp đặt của ông bà; dù xuất phát điểm là từ tình thương cho con cái nhưng cách thức đó khiến tôi mệt mỏi vô cùng.
Về ăn ở, đồng ý là ở chung chúng tôi không mất tiền thuê nhà, ông bà cũng hỗ trợ nấu nướng giúp những ngày vợ chồng đi làm và hỗ trợ trông cháu (đặc biệt giai đoạn dịch em bé không đi học được). Hệ quả là mọi việc trong nhà đều bị ép phải theo ý bố mẹ chồng, ông bà toàn quyền xông vào phòng chúng tôi bất cứ khi nào, không gõ cửa, tự ý sắp xếp đồ đạc trong phòng vợ chồng tôi. Thậm chí ông bà lục lọi, lấy đồ của con dâu, cho đồ của con dâu mà không thèm hỏi ý kiến tôi. Nếu không đúng ý là ông bà giận dỗi, chê trách, khó chịu. Đặc biệt, tôi có lỡ giải thích chuyện gì đó sẽ bị quy kết là nói một cãi 10.
Tôi mua giày dép, quần áo cho bản thân hay mua gì cho con (tiền lương của tôi) cũng bị soi mói, phán xét. Ông bà kiểm soát tôi hàng ngày, đi làm phải về ngay, không muốn cho con dâu gặp gỡ bạn bè hay các hoạt động với cơ quan, cho rằng việc đó vô bổ, mất thời gian và không quan tâm gia đình. Thực tế là ở lứa tuổi của tôi bạn bè đều bận gia đình, một năm số lần gặp gỡ của chúng tôi hay hoạt động công ty đếm chỉ hơn một bàn tay. Trong khi những thành viên khác trong gia đình có quyền đi chơi, giải lao; còn tôi tự hiểu phải lo toan mọi việc trong nhà. Tôi hay nói với chồng là cảm giác mình như đi tù, bị quản thúc. Chồng nhẹ nhàng nói anh cũng thế chứ riêng gì em, nhưng anh hoàn toàn cam chịu và chiều ý bố mẹ.
Từ khi có thêm trẻ con, mâu thuẫn gia đình ngày càng căng thẳng khi ông bà áp đặt chuyện nuôi nấng và dạy dỗ cháu. Con cái góp ý ông bà không bao giờ nghe, luôn chen vào nói và lấn át các cuộc trao đổi; ông bà càng góp ý càng cố làm ngược lại và làm theo ý mình. Ông bà cho rằng con cái thiếu kinh nghiệm, ngu dốt, không chịu học hỏi, không biết thương con. Trong giao tiếp bố mẹ chồng có thể dùng những từ ngữ hay thái độ khá tiêu cực khiến tôi cảm thấy nhiều ức chế, có thể do tôi sân si quá chăng nên không thể bỏ ngoài tai những điều khó nghe đó.
Ai quen biết đều nhận xét tôi quá cam chịu, tôi thấy vậy mà chưa sửa được. Tôi tôn trọng bố mẹ chồng vì đã sinh ra và nuôi nấng chồng tôi; cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều (nhất là trong việc trông con). Vì thế tôi vẫn cố gắng làm hài lòng và chiều theo ý ông bà cho nhà cửa yên ổn. Theo thời gian, bố mẹ chồng ngày càng khó tính, mức độ ứng xử cũng quá đáng hơn. Ở nhà tôi vẫn tham gia nấu nướng, dọn dẹp, đóng góp kinh tế chứ không phải ăn ở không của ông bà. Tôi lo liệu quà cáp cho gia đình hai bên đủ ngày lễ, tết, sinh nhật, các dịp đặc biệt (chồng luôn thờ ơ và tiền tôi tự bỏ ra). Tôi mua thức ăn ngon cho cả nhà, sắm đồ cho nhà chồng từ nhỏ tới to bằng tiền của bản thân, chồng vẫn mãi trong giai đoạn tự tập kinh doanh và chưa làm ra tiền đóng góp cho vợ.
Tôi cảm nhận mọi người coi đó là việc hiển nhiên phải vậy, còn bất cứ việc gì phía nhà chồng giúp đỡ (gói gọn lại là cơm nước, trông con giúp) đều là ơn nghĩa để con dâu phải "biết điều". Tôi thấy quá mệt mỏi với sự chịu đựng này. Tuy nhiên mỗi khi yêu cầu ra ở riêng (chấp nhận việc sẽ phát sinh rất nhiều chi phí thêm), chồng luôn gạt đi và cho rằng tôi điên, đang sướng lại thích khổ. Anh không hiểu rằng tôi thà vất vả về mặt kinh tế còn hơn chịu đựng các áp lực và ấm ức về tinh thần trong thời gian dài.
Nhiều lần tâm sự với chồng mà không tìm được giải pháp, tôi cảm thấy chán chồng hơn. Anh không thể hiện được chính kiến, không bảo vệ được vợ, không chịu cảm thông khi vợ tâm sự. Châm ngôn của chồng luôn là: "Phải nhịn cho bố mẹ vui lòng", "Làm con có hiếu phải sống chung với bố mẹ, nghe lời bố mẹ", "Vợ toàn suy nghĩ nhiều, bố mẹ đâu có ý gì đâu", "Em kêu mệt mỏi nhưng anh còn mệt hơn vì phải nghe bố mẹ phàn nàn xong lại đến em". Anh chưa từng làm được gì để giúp vợ giải tỏa căng thẳng ngoài việc im lặng hoặc chặn lời vợ mỗi khi tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình cho bố mẹ anh hiểu. Dần dà, tôi thấy mình như vô hình trong căn nhà, bị coi thường.
Tôi rất muốn ly hôn nếu chồng vẫn kiên quyết không ra ở riêng. Tôi đang làm quá hay khủng hoảng nên mất bĩnh? Hoặc có khi nào tôi ích kỷ lắm không? Một thực tế là bố mẹ chồng quá chiều cháu nên con tôi rất quấn quýt ông bà, ngày nào cũng thích được ông bà bế, được sang phòng ông bà (muốn gì ông bà cũng chiều). Trường hợp ly thân hoặc ly hôn, tách bé ra khỏi bố và ông bà nội chắc chắn bé sẽ rất hụt hẫng, thậm chí có phản ứng quá đà (do đang ở lứa tuổi chưa kiểm soát được cảm xúc). Tôi nên làm gì nếu thực sự đi đến quyết định ly hôn để trấn an được con và giúp con làm quen với việc ở riêng với mẹ?
Hạnh
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc