Em là tác giả bài viết: "Vết sẹo trên cổ tay khiến tôi luôn bất an" và xin phép được xưng là em.
Thoáng chút đã ba năm, đây cũng là quãng thời gian em sống chung với căn bệnh mang tên ám ảnh cưỡng chế (một dạng rối loạn lo âu). Chia sẻ chút với mọi người, căn bệnh này giống như não bộ thiếu hụt các chất dẫn truyền thần kinh và gây ra nhiều triệu chứng liên quan tới tâm lý, điển hình như vết sẹo của em. Nhưng dù sao cũng khá may mắn khi em đã được điều trị kịp thời tại một bệnh viện chuyên khoa đầu ngành ở Hà Nội. Duy trì thuốc theo phác đồ của bác sĩ kết hợp lối sống, sinh hoạt hợp lý, hoạt động thể dục thể thao khiến cuộc sống của em được bình thường như bao người khác. Em đã cố gắng cân đối vừa uống thuốc điều trị vừa theo học tại trường cao đẳng ở Hà Nội. Hiện tại em có công việc theo chuyên ngành đã học để duy trì cuộc sống.
Có điều em cảm giác mình dần bị mất cảm xúc, không cân bằng được chính mình. Thuốc em đang dùng chủ yếu để kéo lại các chất dẫn truyền còn thiếu trong não, vì đơn giản não bộ không sản sinh ra được các chất đó, dẫn tới nội không sinh, ngoại sẽ phải nhập, có thể hiểu đơn giản là vậy. Căn nguyên của bệnh em cũng nghiên cứu khá nhiều tài liệu trong và ngoài nước, khó mà biết được đến từ đâu. Hầu hết chỉ là những giả thuyết cho rằng do não bộ mất cân bằng, gen di truyền, môi trường sống,... Thật sự khi mắc căn bệnh này rất đau khổ. Em không biết phải diễn tả thế nào, chỉ có người mắc bệnh mới hiểu chúng đáng sợ thế nào. Tuy nhiên uống thuốc giúp cảm xúc của em tốt hơn, vì cơ chế vận hành của thuốc là làm tăng các hoocmon hạnh phúc, giúp chúng ta vui vẻ hơn.
Nếu một ngày không có thuốc duy trì và những triệu chứng bệnh sẽ quay trở lại thì phải làm sao? Không phải ngẫu nhiên em đặt ra câu hỏi này, bởi em từng được bác sĩ cho ngưng thuốc sau hơn một năm điều trị và chỉ sau hai tuần, các triệu chứng như suy nghĩ hoảng loạn, ám ảnh những thứ vô cùng nhỏ, tâm lý cảm thấy sợ hãi, vui buồn xen kẽ đã quay lại. Em quyết định tiếp tục duy trì thuốc cho đến giờ. Khi đó em đã hiểu bệnh của mình không thể chữa khỏi hoàn toàn. Em tìm hiểu sâu hơn về bệnh, tiếp tục lắng nghe cơ thể, đọc các tài liệu liên quan và hiểu thuốc hướng thần mục đích đánh lạc hướng não bộ, giúp cảm xúc của chúng ta vui lên chứ không giúp chúng ta chữa dứt điểm, có thể nói bệnh từ tâm phải chữa bằng tâm.
Em từ bỏ suy nghĩ uống thuốc cả đời và chấm dứt hoàn toàn bệnh, bởi cơ thể cảm nhận mắc căn bệnh này em chỉ có thể trở thành phiên bản ổn định nhất về mặt cảm xúc của chính mình mà thôi. Mắc bệnh nhưng em vẫn khá lạc quan và tích cực vì nghĩ bản thân còn lành lặn chân tay để duy trì các hoạt động thường ngày, vẫn còn đôi mắt sáng để ngắm bầu trời, ngắm nhìn cuộc sống muôn màu, một đôi tai để nghe những âm thanh của cuộc sống. Em hiểu mình đã hạnh phúc hơn rất nhiều người cũng đang mong muốn có những điều đơn giản như vậy. Em vẫn luôn giữ quan điểm cuộc sống biết đủ là sẽ đủ và nhìn xuống dưới để thấy mình còn hạnh phúc hơn nhiều người. Nói vậy để mọi người thấu hiểu con người và tính cách của em.
Hiện tại em duy trì hoạt động thể dục thể thao, ăn uống đầy đủ và uống thuốc, tự tìm kiếm niềm vui bằng những việc nhỏ như cách chăm sóc cây cối, ngắm mặt trời lên tại một góc nhỏ bình yên nào đó; cố gắng kết bạn và gặp gỡ bạn bè nhất dẫu biết cảm xúc của em là một thể không thống nhất. Em cảm giác khi uống thuốc càng lâu, cảm xúc vui buồn lẫn lộn, có những lúc rất vui vẻ, hòa đồng nhưng có nhiều khi cảm xúc gần như bị cùn mòn, buồn bã khó hiểu, sống tách biệt, tính cách khó hiểu, người khác cũng cảm nhận được chứ không chỉ riêng em. Tình trạng đó ảnh hưởng rất nhiều trong công việc. Em gặp khó khăn khi kết bạn trong môi trường làm việc. Một phần em là người sống theo trực giác, lắng nghe trực giác để kết bạn và nói chuyện. Có thể do tính cách hoặc do hóa dược tác động, hay do bệnh lý nào khác đang tồn tại trong cơ thể, mà ngày hôm nay em vui vẻ, cười đùa nhưng hôm sau lại buồn bã.
Trong cuộc sống thường ngày, em hay gặp các vấn đề như có những mối quan hệ chớp nhoáng, thân thiết rất nhanh để rồi lại tỏ ra thờ ơ như không quen biết, hay lý tưởng hóa hình mẫu người nào đó dù chưa từng gặp họ trước đây, cho rằng họ là tri kỷ, thân thiết quá nhanh, có những lời nói thân thiết quá mức, cảm thấy mình rất quan trọng đối với họ nhưng rồi tự mình muốn xa rời họ, cảm thấy họ không muốn nói chuyện với mình nữa, họ ghét mình,... Có thể nó trở thành một dạng rối loạn cảm xúc, đa nhân cách hay căn bệnh gì đó em không biết. Em đã quá mệt mỏi với cảm xúc của mình. Em nghĩ chắc mình có vấn đề về tâm lý, không đơn giản dừng lại ở hóa dược và có suy nghĩ tìm một chuyên gia tâm lý hỗ trợ thêm để em có thể quay lại điểm neo cân bằng cảm xúc.
Em luôn cố gắng tìm cách giải quyết vấn đề hơn là than vãn, oán trách, giận hờn trong mọi vấn đề, vì hiểu sau em còn là gia đình, bố mẹ, những người sẵn sàng lo lắng cho em, khóc vì em. Em không muốn họ quá lo lắng cho mình nữa vì cảm thấy đã quá đủ cho cuộc sống đầy nghiệt ngã này, nhưng thật sự lúc này cảm xúc của em đang khó cân bằng. Liệu em có nên tìm đến một chuyên gia tâm lý để hỗ trợ thêm? Em không biết nên tìm chuyên gia tâm lý nào, chi phí trị liệu có nhiều không và trị liệu tâm lý có thật sự hiệu quả như các tài liệu đã chứng minh?
Lời văn của em viết bằng cảm xúc thật, mong mọi người có thể thấu hiểu và bỏ qua những sai sót trong từng câu chữ. Hy vọng mọi người chia sẻ và cho em lời khuyên, hoặc ai đó cũng mắc bệnh, hãy chia sẻ với em để mình cùng sẻ chia, thấu hiểu nhau hơn về vấn đề của bản thân cũng như cùng nhau vượt qua căn bệnh này để cuộc sống tốt hơn từng ngày. Em rất biết ơn mọi người đã lắng nghe.
Trần Minh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc