"Trời tây nguyên xanh, hồ trong nước xanh. Trường Sơn xa xanh, ngút ngàn cây xanh. Bài ca Tây Nguyên anh yêu trọn đời. Cầm tay anh đưa em đi trên đường dài...", đó là lần đầu tiên em gặp anh khi anh vừa chơi đàn vừa hát tại đám cưới của anh một người bạn. Em thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, dáng người nhỏ nhắn thư sinh, ăn nói nhẹ nhàng khác hẳn với công việc anh đang làm: lái xe công trường. Em vốn không ấn tượng với trai lái xe nhưng anh thì khác, chúng mình tìm hiểu nhau rồi một năm sau về chung nhà, cùng nhau đón những đêm giao thừa thật ý nghĩa, cùng nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn đau đớn. Nỗi đau đầu tiên là khi em không giữ được con ở tháng thứ 6, khúc ruột đầu của chúng mình, con gái bé bỏng của chúng ta đã không thể chào đời vì em quá yếu.

Em trở thành tội đồ trong mắt gia đình anh, biết bao lời chì chiết trách móc và cả sự hắt hủi. Em đau đớn khi nhìn anh giấu những giọt nước mắt trong nhà vệ sinh, đau đớn hơn khi nhìn anh phải tự tay đi mua tã lót cho con gái mình, khi mà mẹ anh, chị gái anh đều từ chối lo liệu những việc đó. Giây phút ấy em nhận ra rằng gia đình anh tình yêu thương không đủ lớn, sự đùm bọc nhau không hề có. Lần đầu tiên em có ý nghĩ muốn rời xa anh, không phải vì hết yêu mà bởi em có lỗi với anh quá nhiều, nếu không có em chắc gia đình anh không cư xử với anh như vậy. Khi đó anh luôn nắm tay em, nói: "Anh yêu em mãi mãi, yêu em đến hết cuộc đời này, rồi chúng mình sẽ có những đứa con khác, chỉ cần luôn cố gắng rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi". Em biết ở ngoài kia bao gã đàn ông không biết bảo vệ người phụ nữ của mình, anh khác họ, đã bảo vệ và che chở lúc em cần nhất. Chúng mình đã cùng nắm tay nhau vượt qua giai đoạn đau đớn đó như thế.

Rồi ông trời cũng thương, em lại có bầu, phải nghỉ việc ở nhà, bao nhiêu tiền tiết kiệm chúng mình dồn hết để giữ con, những tháng cuối anh phải nghỉ việc ở nhà để chăm em. Vẫn là anh nắm tay em rồi nói: "Chúng mình nghèo cũng được, miễn mẹ tròn con vuông là anh hạnh phúc rồi". Ngày em sinh con, khi bác sĩ giao con cho anh, anh đã khóc, hôn con rồi hôn khắp mặt em, nắm chặt tay em khiến cho các chị giường bên che miệng cười. Họ đâu biết đó là giây phút hạnh phúc nhất của chúng mình, biết bao ngày tháng vất vả lo âu và mong chờ cuối cùng mình đã có con. Năm nào cũng vậy, chúng mình cùng nhau thức đón giao thừa, xem bắn pháo hoa, ước nguyện những điều may mắn, từ năm nay chúng mình lại có thêm một thành viên nữa cùng đón giao thừa - đó là con trai.

Ngày hôm nay khai giảng năm học mới của con, cũng là ngày lễ Vu Lan báo hiếu, vậy là con đã 5 tuổi rồi anh ạ, con đã lớn rồi, nhìn con mặc bộ quần áo đồng phục của trường tung tăng mà lòng em thắt lại. Ngày anh đi con mới chỉ hơn 2 tuổi, trong ký ức của con anh chỉ là đang đi làm rồi một ngày nào đó hết việc sẽ trở về với hai mẹ con thôi. Đôi lúc em cũng nghĩ như vậy, mong chờ một tiếng gõ cửa, một cuộc điện thoại kể luyên thuyên về công việc, về những trò nghịch ngợm của con, em tìm trên đường một gương mặt thân quen, nhìn chằm chằm phía sau vô lăng hy vọng anh ở đó. Mẹ con em nhớ anh!

Ngày bạn gọi điện nói anh bị ốm, em vội vã bắt xe vào với anh, hôm đó trời mưa tầm tã em ngồi nắm chặt bàn tay anh, đôi bàn tay ấm áp vẫn nắm tay em khi xưa giờ lạnh ngắt. Em nghĩ đây là cơn ác mộng thôi, chỉ cần chúng mình nắm tay nhau như xưa rồi mọi thứ sẽ lại tốt đẹp. Lần này thì khác, bầu trời của em, niềm tin vững chắc của em, mọi thứ đã sụp đổ. Một năm yêu nhau, 5 năm đi bên nhau, chúng mình đã cùng nhau đón 6 đêm giao thừa và giao thừa đầu tiên không có anh mẹ con em đón trong bệnh viện. Con bị bỏng phải nằm viện gần 2 tháng, lại một lần nữa em trở thành tội đồ trong mắt gia đình anh, vẫn là những chì chiết nhưng lần này không còn ai nắm tay em nữa, không có ai che chở bảo vệ cho mẹ con em. Đứng trên tầng 3 bệnh viện em đã muốn đi theo anh, muốn kết thúc cuộc sống mệt mỏi này nhưng nhìn vào con bé bỏng nằm đó em lại thôi, vì con mà em cố gắng, yêu thương con thay cả cho phần anh nữa.

Ngày trước anh thường nói yêu em mãi mãi, yêu em đến hết cuộc đời này. Giờ em đã hiểu rồi, anh đã làm được, đã giữ đúng lời nói với em. Anh thường hỏi vì sao em lấy anh, em trêu rằng vì bị lừa. Mỗi lần trả lời như thế là anh lại cắn em một cái. Anh ơi! Em xin lỗi, chưa kịp nói với anh thêm một lần nào nữa rằng em yêu anh, yêu bản chất lương thiện trong con người anh, vì vậy mà em lấy anh. Em đâu biết được đó là lần cuối cùng mẹ con em tiễn anh đi làm, đâu biết duyên phận chúng mình lại mỏng manh đến thế. Mẹ nói với em, anh lương thiện nên kiếp này đã trả nợ cuộc đời xong rồi, khi đã trả hết nợ thì anh phải đi thôi. Điều duy nhất em có thể làm được cho anh bây giờ là tụng kinh niệm Phật, hai mẹ con em lên chùa thành tâm lễ Phật cầu mong cho anh và con gái ở nơi nào đó sớm được siêu thoát thanh tịnh, em và con trai sẽ nắm tay nhau sống thật tốt cho dù phía trước là biển đời bão giông.

Miên

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top