Tôi và vợ cưới nhau được 4 năm và có 2 con. Vợ chồng tôi không hợp tính, thường xuyên cãi nhau. Nhà tôi sống ở ngoại ô nên may mắn có được ngôi nhà và mảnh vườn. Thật sự tôi thích nuôi chó nhưng không phải như những người khác chăm chó còn hơn chăm người. Tôi cũng chỉ cho ăn ngày 2 bữa, mỗi bữa mất khoảng vài phút và cũng chỉ cho ăn cơm thừa canh cặn vậy thôi chứ không chăm gì quá mức. Mục đích tôi nuôi 2 con chó để trông nhà và cũng có tình cảm quý mến nó. Đặc biệt khi tôi đi làm về, dù mưa to nhưng nó vẫn đội mưa ra cổng đón tôi.
Còn vợ tôi ghét chó kinh khủng. Tôi không biết mô tả thế nào về sự ghét chó của vợ. Mỗi khi thấy tôi cho chó ăn là cô ấy nhiếc móc, mắng tôi là không lo chăm vợ chăm con, chỉ lo chăm chó. Sự thật không phải vậy, tôi chăm con rất tốt và chỉ cho chó ăn mất vài phút. Nếu ngày nào tôi đi công tác là cô ấy không bao giờ cho nó ăn. Chúng thôi thường xuyên cãi nhau vì mấy con chó. Tôi cố gắng nhịn và không chấp vợ. Hàng ngày tôi hối cô ấy đi chợ để tôi cho chó ăn vì không muốn cô ấy nhìn thấy. Buổi chiều tôi cũng hối cô ấy đi dạo y như vậy.
Đỉnh điểm là cách đây mấy ngày cô ấy đi chợ và trước khi đi còn nói khích “Anh ở nhà trông nồi cháo cho con chứ không phải tối ngày cho chó ăn đâu nhé". Lúc đó tôi cảm thấy sao mình khổ quá, sao những con chó nó cũng khổ. Hình như sự đau khổ nào cũng phải có giới hạn và tôi muốn giải thoát cho mình và cho những con chó. Tôi muốn nó chết để không còn đau khổ nữa. Tôi đi mua một gói thuốc chuột, lấy thịt bằm nấu cho ngon rồi pha vào đem cho chúng ăn. Lúc ấy đầu óc tôi như mụ mị, không còn suy nghĩ được gì cả. Đúng 6 tiếng sau chúng nó mới chết. Cho dù bọt mép trào ra, đi không vững nhưng khi thấy tôi nó vẫn vẫy đuôi mừng. Nó không trách tôi là người đã giết nó. Tự tay tôi đã đào lỗ chôn 2 con chó yêu quý mà do chính tay tôi hạ sát.
Tôi suy sụp hoàn toàn các bạn ạ. Sự ám ảnh này là quá lớn. Sự đau đớn, dày vò này là thật. Tôi như người mất hồn, đêm không ngủ được, nhìn bất kỳ vật gì tôi cũng thấy nhớ, ví dụ ăn cơm thấy khúc xương tôi lại nhớ, nhìn cái hàng rào chỗ con chó hay chui qua tôi cũng nhớ, nhìn cái chuồng trống không tôi lại ngậm ngùi. Mỗi khi đi làm về nhà cửa sao vắng vẻ quá, không còn ai ra đón tôi nữa. Tôi cảm thấy một sự mất mát quá lớn, lớn đến nỗi không thể tập trung làm được việc gì nữa. Trước đây tôi cũng nuôi chó, rồi bị bắt trộm hay chó bị bệnh chết tôi cũng buồn nhưng không suy sụp như lần này.
Tôi không phải theo đạo Phật nên vấn đề sát sinh tôi không đặt ra, nhưng sự trả giá là một nỗi buồn, một sự ám ảnh không biết bao giờ quên được. Sự trả giá còn ở chỗ vì quá buồn nên công việc tôi không làm tốt. Tôi mất ăn mất ngủ, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng. Chắc còn phải rất lâu nữa tôi mới quên đi và vui vẻ như trước đây được.
Kiên
Post a Comment