Anh à, vậy là mình vừa kỷ niệm tròn 7 năm ngày cưới, thế nhưng năm nay chỉ có mình em, bạn nhỏ ở bên ông bà nội vì em vẫn phải đi làm mùa dịch.
Mười năm trước, có cô sinh viên vừa ra trường, xinh đẹp, trẻ trung, đầy nhiệt huyết với biết bao vệ tinh vây quanh đã đổ cái rụp trước anh chàng IT vô cùng hiền lành và chững chạc.
Anh cần mẫn một cách quá đáng, tan làm ở Thủ Đức về quận 1 lấy xe máy chạy qua Gò Vấp chở em đi ăn uống tám chuyện, 10h tối lại lội về quận 10, 30 ngày trong tháng đều như vắt chanh. Chuyện tình mình cứ nhẹ nhàng trôi qua 3 năm, mặc những giận hờn trẻ con và vô lý của em, anh vẫn bình tĩnh, điềm đạm bao dung em từng chút. Ngày anh đưa em về ra mắt, hóa ra anh chàng mà em hay bắt nạt lại là niềm tự hào của cả gia đình và dòng họ. Anh học siêu giỏi, ngoan ngoãn, sống tình cảm, được mọi người yêu thương và chẳng bao giờ để ai phải nói một câu không vừa ý.
Ngày nọ anh bảo em: "Mình cưới nhé", thế là hai đứa đi chụp ảnh cưới, rồi bay ra Hà Nội cho gần hai bên nội ngoại, bắt đầu cuộc sống của gia đình nhỏ trong căn hộ chung cư bé xinh. Em bày biện, nấu cơm đợi chồng đi làm về, mặc gió bão bên ngoài mình cùng nhau khép cửa, yên ổn và hạnh phúc trong tổ ấm đầy ắp tình yêu thương. Hơn một năm sau mình chào đón thành viên mới, cậu nhóc tì siêu đáng yêu chồng nhỉ, gia đình nhỏ lại thêm ngập tràn tiếng cười trẻ thơ. Những tưởng mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua thì ông trời lại bắt nạt người hiền lành, ngày bạn nhỏ tròn 2 tuổi cũng là lúc vợ chồng mình nhận được tin dữ. Bác sĩ kết luận anh bị bệnh phổi giai đoạn cuối, mắt em mờ đi, đầu óc quay cuồng, khoảnh khắc lúc đấy vụn vỡ. Em khóc nức nở dù biết đúng ra mình phải thật mạnh mẽ để an ủi anh.
Sốc lại tinh thần, vợ chồng tự nhủ phải cố gắng, tiếp theo đấy là những chuỗi ngày vào viện thăm khám, thuốc men. Ba năm trôi qua trong sự cố gắng, kiên trì, miệt mài không mệt mỏi của chồng để tìm tòi các phương thuốc, các thử nghiệm của nước ngoài cũng như trong nước, từ sử dụng tây y đến những bài thuốc dân gian cổ truyền. Bao nhiêu năm ở cạnh nhau, lần đầu tiên em biết chồng khóc, bởi vốn dĩ chồng bảo đàn ông không được khóc, phải để nước mắt chảy ngược vào trong. Em không nhìn thấy vì lúc đấy đã tắt điện đi ngủ, chỉ là bàn tay em sờ lên mặt thấy nước mắt chồng lăn dài, lòng em đau như thắt, chỉ biết ôm anh an ủi phải tiếp tục chiến đấu vì bản thân, vì vợ con. Chồng khát khao sống mãnh liệt bởi tuổi đời còn quá trẻ, còn con thơ và vợ trẻ, lại chưa báo hiếu được bố mẹ. Những lúc lạc quan, anh còn quay sang an ủi khi em khóc, rằng anh còn phải cày cuốc để nuôi con ăn học đến khi nào lấy vợ thì thôi.
Vậy mà trời lại phụ lòng người, khối u di căn não và xương, anh nằm liệt, xạ trị làm anh chẳng thể ăn uống được, nói cũng không rõ, mắt mờ, lúc tỉnh lúc mê. Ý chí chiến đấu của anh vẫn không hề giảm, chỉ cần lúc tỉnh táo là đòi dậy lấy nạng để tập đi, anh bảo phải khỏe để đi làm lại. Rồi sức khoẻ ngày một suy kiệt trầm trọng, nhiễm trùng phổi làm anh ho đến ngạt thở. Em nhu nhược, chỉ biết khóc nhìn anh đau đớn, héo mòn. Những ngày trước khi hôn mê, anh không cho em rời xa, cứ em đi đâu là lại hỏi mọi người vợ đâu rồi. Lúc 10h sáng một ngày cuối tháng 8, anh lịm đi vì không thể thở được, tiếng xe cứu thương ù bên tai, mắt em nhoè đi không nhìn thấy gì.
Hơn hai tháng anh nằm trong phòng cấp cứu, các viện đều trả về và cuối cùng là một bệnh viện ở ngoại thành đồng ý để anh nằm lại. Chồng à, em biết mọi người thật ích kỷ khi nhẫn tâm để anh nằm đấy chịu những cơn đau đớn, không để anh được ra đi nhẹ nhàng. Em cũng muốn giữ anh lại, còn một ngày là em còn chồng, con còn bố, em còn có thể cảm nhận hơi ấm nơi đôi tay anh. Em nhẫn tâm quá phải không? Tháng 12, ngày ấy cũng đến, em như người lạ mà bản thân cũng không hiểu nổi, có lúc khóc như điên dại, có lúc mặt vô hồn không còn chút cảm xúc. Em không muốn chấp nhận sự thật, không muốn tin là anh đã xa hai mẹ con.
Chồng à, anh bảo còn phải cày cuốc nuôi con lớn cùng em cơ mà. Biết bao đêm giày vò vật vã, đã có lúc em nghĩ quẩn khi muốn kết thúc mọi chuyện nhẹ nhàng với vài viên thuốc. Rồi nhìn qua bạn nhỏ nằm cạnh, là kết quả tình yêu thương của vợ chồng mình, em tự nhủ bản thân phải gắng gượng vì con. Em đã hứa với chồng sẽ lo cho con đủ đầy rồi mà, chồng nhỉ! Năm nay, kỷ niệm 7 năm ngày cưới, đúng ra sẽ có bánh, nến, hoa, mâm cơm cả gia đình mình quây quần ríu rít cười nói, em sẽ bảo: "Đợi đến kỷ niệm 10 năm lần thứ n chồng nhé". Thực tế chỉ có mình em thui thủi trong góc nhà giàn giụa nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào. Em sẽ khóc thật nhiều mỗi khi nhớ chồng, nhưng khóc xong lại tự gạt nước mắt và dồn hết tình yêu thương để nuôi dạy con trai chúng mình nên người.
Duyên phận chỉ cho mình 10 năm bên nhau, ngắn ngủi thôi nhưng em vẫn cảm ơn anh vì đã là một phần tuyệt đẹp trong tuổi thanh xuân của em. Anh đến bên, giúp em hiểu được tình yêu, hạnh phúc và bình yên là gì. Dù có cho em lựa chọn lại hàng nghìn lần thì gặp được anh, yêu anh, tin anh vẫn là lựa chọn duy nhất. Giờ đây, anh đã ở một nơi thật xa. Nếu có kiếp sau, em nguyện giữ chặt anh bên mình, không cho anh xa em thêm lần nào nữa. Cảm ơn anh thật nhiều, yêu anh, chàng trai tháng một của em.
Nhung
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc