Tôi lấy chồng được 5 năm, có một bé trai hơn 4 tuổi. Sau khi cưới, vợ chồng tôi ở cùng bố mẹ chồng. Cách đây nửa năm, chúng tôi thuê nhà ra ở riêng.

Nói thêm một chút về hoàn cảnh trước khi vợ chồng tôi ra ở riêng. Sau khi cưới, chồng tôi giấu vợ và bố mẹ bỏ việc ra ngoài hùn vốn làm ăn riêng. Kết quả là người làm cùng ôm tiền trốn mất, chồng tôi gánh khoản nợ gần một tỷ. Đối với hai gia đình, đây là một khoản tiền lớn, vì nhà chúng tôi đều làm công chức bình thường. Tôi vẫn nhớ lúc chồng vỡ nợ là ngay trước sinh nhật một tuổi của con trai. Bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng mỗi bên lo hộ trên dưới 200 triệu, chúng tôi còn hơn 500 triệu phải trả. Oái oăm một nỗi là từ đó đến nay, chồng tôi lúc thì thất nghiệp, lúc có công việc nhưng chẳng ra đâu vào đâu, có lần làm chỗ lương ổn thì kêu không hòa nhập được nên bỏ việc. Nói chung anh không làm được mấy tiền, tiền trả nợ, tiền tiêu vặt cũng hay phải lấy của tôi. Đến giờ chúng tôi vẫn không có một đồng tiết kiệm nào, vì làm ra bao nhiêu đều phải trả nợ hết, mà mãi chưa hết nợ.

Năm con tôi 3 tuổi mới cho đi lớp, bố mẹ chồng bảo chúng tôi không cần đóng tiền ăn, để tiết kiệm trả nợ. Bố mẹ chồng tôi cũng tốt nhưng mẹ chồng có vẻ khó thông cảm với tôi. Tôi vì muốn kiếm thêm tiền trang trải nợ nần của chồng nên thường xuyên xin tăng ca, làm thêm việc, nhưng mẹ chồng than thở với họ hàng rằng tôi trốn việc nhà. Cơ quan tôi hay tụ tập ăn uống dã ngoại, tôi hầu như không tham gia, một năm chỉ xin đi ăn một bữa tất niên nhưng mẹ chồng cũng kêu là hoang phí. Điện thoại tôi dùng 4 năm đã hỏng, bố mẹ đẻ thương nên mua tặng điện thoại mới, mẹ chồng kêu sao không dùng tiền đó trả nợ? Có lần, chồng tôi đến kỳ trả nợ cô bạn của mẹ chồng mà chưa có tiền nên bị mẹ mắng, bèn nhờ tôi xuống nói hộ mấy câu. Tôi xuống trình bày rất bình thường rằng chồng đang thất nghiệp, tôi tháng này trễ lương chưa kịp có tiền nên nhờ mẹ chồng nói hộ cho thư thả một chút. Ấy vậy mà đến tối mẹ chồng triệu tập họp toàn gia đình, bù lu bù loa lên rằng tôi uy hiếp bà.

Sau đó bố mẹ chồng yêu cầu chúng tôi ra ở riêng. Chúng tôi xin thư thả thêm một thời gian cho đến khi anh tìm được công việc ổn định. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, khi suốt ngày phải nghe mẹ chồng từ bóng gió đến thẳng thắn đuổi đi, chúng tôi không chịu được mà phải nhanh chóng thuê nhà ra ở riêng. Lúc ra ở riêng, chúng tôi không một xu dính túi, chồng thất nghiệp, tất cả chỉ trông vào đồng lương nhân viên nhà nước của tôi. Từ tiền thuê nhà, đến mua sắm mọi thứ to nhỏ đều một thân tôi xoay xở. Bố mẹ đẻ cho tôi 20 triệu, tôi vay thêm tiền bạn bè nên cũng lo liệu được chút ít. Còn bố mẹ chồng cho một chiếc tủ lạnh cũ mà ông bà không dùng đến nữa. Chiếc tủ lạnh này chúng tôi dùng được một tháng cũng hỏng, phải mua tủ mới.

Sau khi ở riêng, bố mẹ đẻ tôi ngay lập tức đến thăm, xem chúng tôi còn thiếu thốn gì thì mua thêm cho. Phải nói thêm một chút là bố mẹ đẻ tôi không hề giàu hơn bố mẹ chồng, ngược lại còn vất vả và ít của cải hơn, còn bố mẹ chồng không hề ý kiến gì về cuộc sống của chúng tôi. Đôi ba lần gọi chúng tôi về ăn cơm, nhưng cũng không hỏi han gì.

Mãi đến gần đây, mấy bác bên nhà chồng bỗng nhiên gọi vợ chồng tôi ra mắng, rằng ra ở riêng mà không mời bố mẹ chồng đến nhà chơi, đã thế vừa mới ra riêng là ngay lập tức mời bố mẹ vợ đến (chắc nghe con trai tôi kể chuyện ông bà ngoại đến chơi). Rồi họ mắng chúng tôi không ra gì, mắng tôi có ăn có học mà không biết lễ nghĩa, mắng chồng tôi là nhu nhược bất hiếu. Tôi yên lặng không đáp lời họ, nhưng sau đó nói với chồng rằng tôi sẽ không mời bố mẹ chồng đến nhà, vì chính ông bà biết thừa chồng tôi thất nghiệp và nợ nần, hai vợ chồng không một xu dính túi nhưng vẫn sống chết đuổi chúng tôi ra ở riêng.

Chồng tôi không phản đối. Song bố mẹ đẻ tôi (không hiểu vì sao) biết chuyện, ra sức khuyên tôi nên mời bố mẹ chồng đến nhà chơi để làm lành, giữ quan hệ hòa thuận vui vẻ. Tôi có nên nghe lời bố mẹ mà nhượng bộ không?

Mai

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top