Người ta thường nói: "Cuộc đời là những chuyến đi", đối với tôi "Cuộc đời là những câu chuyện đầy cảm xúc".
Ở tuổi 36, sau nhiều năm đồng hành cùng Tâm sự, tôi đã gửi bài viết cho chuyên mục sau khi chồng cũ mất được hai năm. Gọi anh là chồng cũ vì chúng tôi ly hôn nhiều năm trước. Thời điểm đó, trong tôi còn nhiều cảm xúc cô đơn, lạc lõng, thương cho con mất cha khi chúng còn quá nhỏ bởi dù ly hôn nhưng anh vẫn làm tròn trách nhiệm một người cha, chăm sóc và luôn có mặt khi các con cần.
Khi ấy, tôi mong muốn gặp được một bờ vai phù hợp, chấp nhận các con mà không xem chúng là gánh nặng. Giờ đây, khi ngồi đọc lại, tôi cảm nhận bài viết nhiều da diết, nhiều nỗi buồn, nhiều cung bậc cảm xúc và gửi theo một chút lo âu, thiếu cảm giác an toàn trong lòng sau năm năm làm mẹ đơn thân.
Sau bài đăng, tôi cũng nhận được một số thư với lời động viên, góp ý từ các bạn bốn phương nhưng có lẽ bờ vai tôi đang tìm kiếm chưa xuất hiện trong số đó. Tôi làm mẹ đơn thân, thêm cả phần người cha, nuôi dưỡng và dạy dỗ các con. Ở tuổi 38 tuổi, tôi gửi bài viết thứ hai đến chương trình với nhiều cảm xúc tưởng chừng như trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn; thế nhưng thực sự sâu thẳm trong lòng vẫn là một nỗi buồn mênh mang sau bảy năm làm mẹ đơn thân, độc hành. Các con tôi đã lớn hơn, hiểu chuyện hơn; dù không thay đổi quá rõ nhưng tôi cũng nhận thấy các con có phần trở nên rụt rè hơn. Tôi biết dù bản thân mạnh mẽ, chu toàn thế nào cũng không thể lấp đầy khoảng trống của người cha trong lòng các con. Phát hiện này làm tôi đau khổ, dằn vặt; tìm cách gần gũi hơn, chia sẻ nhiều hơn với con, như một người bạn để bù đắp phần tình cảm thiếu thốn này.
Gần chạm ngưỡng 40 tuổi, tôi gửi bài viết thứ ba đến Tâm sự với mong muốn tìm người bạn đồng hành trong chặng đường đời còn dài phía trước. Tại sao tôi chọn mốc tuổi này để tìm bạn đồng hành? Bởi bạn bè động viên rằng hãy thử cho mình cơ hội mới trước khi 40 tuổi. Các con tôi lớn hơn, hiểu chuyện hơn, mạnh mẽ và năng động hơn. Tôi biết, sự cố gắng của mình đã không vô ích. Khi bài viết được đăng, tôi nhận được một số thư kết bạn và đã hồi âm tất cả với lời cảm ơn chân thành. Có một người vẫn gửi thêm cho tôi vài lá thư sau đó nhưng tôi đã xin phép được dừng lại ở mức bạn bè bởi chưa thể cảm nhận được anh là mảnh ghép mình đang tìm kiếm. Chắc mọi người sẽ hỏi sao tôi không tạo cơ hội tìm kiếm một nửa còn lại trong các mối quan hệ xung quanh mà phải gửi lên đây những ba lần? Thực tế, duyên nợ luôn là một ẩn số trong cuộc sống mà chúng ta vẫn chưa thể giải đáp.
Khi bản thân không còn quá nhiều cảm xúc bâng khuâng, rung động đối với chuyện tình cảm, tôi nhận ra mình đã chạm ngưỡng tuổi xế chiều. Hôm nay, một ngày làm việc tại nhà, ngồi nhâm nhi tách cà phê đắng, ngắm giàn hoa giấy qua khung cửa sổ, phòng bên kia là tiếng hai con đang học bài online, tôi cảm nhận mỗi cột mốc thời gian trong cuộc đời chúng ta đều là sự an bài có ý nghĩa. Thời gian biến tôi từ cô nữ sinh nhút nhát, rụt rè, từ người vợ chịu đựng, mềm yếu và thường rơi nước mắt thành người phụ nữ mạnh mẽ, vững vàng đương đầu trước mọi khó khăn. Thời gian đã lấy đi của con tôi một người cha nhưng để lại cho chúng cuộc sống bình yên, không sóng gió; để các con tôi được trưởng thành trong những kỷ niệm đẹp về người cha mà chúng hằng hết sức yêu thương và ngưỡng mộ.
Với bài viết thứ ba đã gửi đến chuyên mục nửa năm trước, tôi xin tạm dừng việc thả trôi cảm xúc của bản thân qua những dòng như, những lời tự sự, những chờ mong về một mảnh ghép ở đâu đó mình đang tìm kiếm. Tôi bằng lòng với cuộc sống hiện tại: tự chủ, bình yên bên các con. Nếu một lúc nào đó, tôi gặp anh trên đoạn đường dài phía trước, vẫn nguyện cất đôi cánh tưởng chừng mệt mỏi này để được cùng anh là đôi chim liền cánh bay lượn trên bầu trời xanh bao la cho đến khi ánh hoàng hôn chợt tắt.
Quỳnh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc