Tôi sinh ra tại một miền quê, có hai em trai. Cha mẹ lao động vất vả để lo cho chị em tôi ăn học, có cuộc sống sung túc.
Thời thơ ấu của tôi chìm trong khủng hoảng và nước mắt vì cha nghiện rượu, thường xuyên đập phá, mắng chửi. Đó cũng là động lực để tôi cố gắng học hành, mong thoát khỏi cuộc sống đau khổ đó. Nhớ thời điểm ôn thi đại học, khi các bạn cùng trang lứa xuống các trung tâm để ôn luyện thì tôi tự ôn tại nhà. Phần vì không muốn tụ tập cùng bạn bè làm ảnh hưởng đến kết quả thi cử, phần vì muốn tiết kiệm chi phí cho gia đình.
Tư tưởng của ba thời điểm đó khác. Ông không muốn tôi học đại học. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, không đáng để ông nuôi ăn học thêm nữa. Lúc tôi ôn thi ở nhà, cha mượn rượu quậy phá để tôi không học. Tôi học trên gác xép nhỏ đến 12h khuya, ông không cho học, buộc phải tắt đèn đi ngủ. Tôi cầu xin ba cho học vì còn vài bữa nữa thi rồi. Ba bóp nát bóng đèn điện rồi bảo: "Con gái cần gì học hành nhiều, ra chợ bán rau sống là được rồi". Giữa đêm, tôi ôm sách tới nhà bạn ngủ nhờ, ở đó ôn bài đến khi đi thi đại học.
>> Tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến bố mẹ tôi khổ
Tôi là đứa đầu tiên trong xóm đậu trường đại học lớn. Hàng xóm đến chúc mừng nhưng cha chỉ nói một câu: "Sắp tới tốn một mớ tiền cho nó ăn học". Tôi học ngành sư phạm nên không tốn học phí tại thời điểm đó, tranh thủ dạy gia sư để có chi phí phụ gia đình bởi mỗi lần gọi điện về xin tiền ba mẹ là áp lực lắm dù nhà cũng khá giả. Ra trường, tôi làm phiên dịch, dịch thêm cho các công ty hoặc dạy ở các trung tâm ngoại ngữ sau giờ làm nên mức lương khá ở thời điểm đó. Toàn bộ tiền lương trong sáu năm từ khi ra trường, tôi gửi cho mẹ vì nghĩ mình cũng không giữ tiền để làm gì. Sau khi kết hôn, tôi không được cho một phần nào từ tiền cưới, cũng không xin vì nghĩ để tiền đó cha mẹ trang trải đám cưới.
Chuyện tiền bạc tôi không suy nghĩ gì cho đến khi cuộc sống bên nhà chồng gặp nhiều sóng gió. Cha mẹ có lô đất ở gần nhà chồng, tôi xin được xây nhà bên đó, sẽ hoàn lại tiền đất cho cha mẹ mỗi năm. Hiện tại tôi làm cho một công ty đa quốc gia với mức lương khá. Kết quả tôi nhận được là đủ thứ lý do khó khăn, không được xây bên mảnh đất đó. Cuối cùng, chúng tôi xây nhà trên mảnh đất khác.
Do dịch Covid, chồng tôi nghỉ việc. Ba mẹ có đất ở khu kinh doanh tại quê nhà nhưng đang bỏ không. Tôi xin ba mẹ cho vợ chồng thử về quê làm ăn trên khu đất đó. Chúng tôi mệt mỏi với cuộc sống thành phố trong dịch bệnh, thêm nữa muốn tự chủ kinh doanh. Ba mẹ lại từ chối. Lúc này ba mẹ mới thể hiện rõ quan điểm, tôi là phận con gái, ông bà sẽ không trông cậy được nên cũng không giúp gì. Tôi hiểu rõ ý ba mẹ, muốn xin lại phần vốn đã tích lũy những năm trước khi cưới để làm ăn. Ba mẹ không trả lại, xem như phí nuôi tôi ăn học.
Từ trước đến nay tôi luôn hết lòng vì ba mẹ, rốt cuộc là con gái nên bị ba mẹ tính toán chi ly. Sau nhiều chuyện xảy ra, tình cảm tôi dành cho ba mẹ vơi đi rất nhiều. Có phải là con gái không được đối xử công bằng như con trai không mọi người?
Hoa
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc