Tôi và chồng cưới nhau được chín năm, đã có hai con nhưng tôi cảm giác cuộc sống bế tắc và rất muốn tìm lối thoát.
Tôi phải sống chung với mẹ chồng và không hợp tính. Mẹ chồng và tôi khác vùng nên văn hóa khác nhau rất nhiều. Từ lúc tôi về làm dâu, bà khinh vì tôi có bầu trước cưới, không cho tôi vào cổng chính, làm tôi rất ấm ức nên cũng không ưa gì bà. Tôi mới vào miền Nam lập nghiệp, không có nhà, bà khinh tôi ra mặt mà không biết rằng cả trình độ học vấn lẫn mức lương tôi hơn con trai bà rất nhiều, chẳng qua tôi mới ra trường nên chưa tích cóp đủ mua đất xây nhà mà thôi.
Khi tôi mới chân ướt chân ráo về sống cùng, bà luôn bắt bẻ đủ chuyện dù rất nhỏ nhặt, ví dụ thái thức ăn to nhỏ làm sao, rau gì nấu với cái gì mới hợp ý bà. Khi tôi làm theo bà lại bắt bẻ hướng khác, nhiều khi ngược lại với những gì đã nói, làm tôi rất ức chế. Ngôi nhà gia đình tôi đang ở có trước khi tôi về, thế nhưng trước cưới chồng tôi sửa sang lại rất nhiều tiền và tiền đất nợ một nửa, sắm gần hết đồ nội thất trong nhà (trước khi cưới, nhà chồng rất nghèo, anh mới kiếm công việc lương cao trước khi cưới tôi hai tháng). Các khoản đó tôi và chồng cùng trả nhưng tôi lại cứ có cảm giác như nhà này tôi chỉ ở ké, không phải là nhà của mình.
Những buổi họp mặt luôn là của người thân gia đình chồng, do gia đình tôi ở xa, em gái chồng thường xuyên về ở và thăm mẹ. Các em ấy về tất cả các ngày lễ, cuối tuần hay về và tết là về ở lại ăn tết cả nhà luôn. Thế nhưng khi bố mẹ tôi vào thăm, chơi, mẹ chồng lại mặt nặng mày nhẹ, làm khó đủ điều. Bố mẹ tôi rất thương con gái lấy chồng xa nên không nói, nhưng mẹ chồng thể hiện thái quá nên tôi biết hết và rất ghét bà. Vợ chồng tôi đi làm văn phòng, chúng tôi lo hết kinh tế nhưng bà không chịu phụ việc nhà. Nhà cửa, cơm nước, chợ búa, con cái hầu như tôi lo hết, mẹ chồng lại đi rêu rao với làng xóm và các cô là bà phải làm vất vả từ sáng tới tối (bà có một mảnh vườn, ngày nào cũng ra làm vườn đến giờ ăn mới vào). Vợ chồng tôi nói bà vất vả quá thì nghỉ vườn mà bà không chịu, trong khi làm vườn bị lỗ (bà dùng nhiều giống và phân bón, cây chết nên lỗ). Bà chi tiêu gì vợ chồng tôi lo.
Đợt này tôi có em bé thứ ba nhưng rất kinh hãi và không muốn nhờ bà chăm. Hai lần trước bà chăm con, tôi đã rất khổ sở. Cậy là bà chăm con cho hai vợ chồng nên bà hạch sách đủ điều, làm khó dễ tôi. Em bé còn nhỏ, dù tôi trông con cả đêm không ngủ nhưng ban ngày bà viện hết cớ này cớ khác để khỏi phải bế em bé giúp, có lúc cả tháng bà không hề đụng tới em bé. Nấu ăn cho bà đẻ thì bà nấu nguyên một nồi để tôi ăn ba ngày cho khỏe, còn bà đi kiếm việc để làm. Tôi rất muốn ra ở riêng và đứa thứ ba này nhờ bà ngoại trông chứ ở với mẹ chồng chắc tôi không chịu nổi.
Do hai lần sinh mổ trước và phải thức đêm chăm con, suy nghĩ nhiều nên tôi bị tiền đình, sợ không đủ sức chăm con. Tôi tính nhờ mẹ đẻ vào ở cùng, nhưng ở ngắn như hai lần trước còn đỡ, chứ ở lâu tôi thương mẹ lắm, sợ mẹ chồng làm khó dễ thông gia. Tôi bàn với chồng xây cho mẹ chồng ngôi nhà riêng gần nhà vì bà cũng mong muốn ở riêng, bà không có tiền, không đất, chồng tôi lại cứ chần chừ mãi. Tôi nên làm gì? Tôi không có một tí tình cảm nào với mẹ chồng, thậm chí rất ghét bà. Nếu sinh thêm đứa này nữa, tôi sợ sẽ không kiềm chế được với thái độ của bà mà xảy ra lời không hay. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Thu Huyền
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.