Giờ đầu đã điểm tóc bạc, tôi cảm thấy buồn, có lẽ mỗi tôi xem bạn là bạn thân, còn bạn đối với tôi kiểu thân ai nấy lo.
Tôi và bạn rất thân, gia đình hai bên đều biết nhau, chơi từ bậc phổ thông, công việc không liên quan gì đến nhau. Chúng tôi đều là những người khá thành công khi đang điều hành công việc kinh doanh riêng, tuổi ngoài 40, vợ con đề huề, con cái đủ nếp tẻ. Tôi mua xe ôtô trước bạn một thời gian. Sau khi mua xe và lái rành, tôi rất thường xuyên lái xe chở vợ con qua nhà bạn để rủ cả nhà bạn cùng đi ăn sáng, uống cà phê, xe 7 chỗ nên mọi người ngồi thoải mái. Đi ăn, cà phê, hôm tôi trả, hôm bạn trả hoặc chia đôi, hai gia đình nói chuyện rất vui vẻ. Có những lúc cuối tuần hoặc ít việc, tôi cũng qua rủ bạn cùng đi cà phê, đôi khi tụ tập thêm với nhóm bạn quen thân. Bạn làm việc tự do cho công ty gia đình tại nhà, mẹ bạn làm giám đốc, thời gian với bạn rất thoải mái, mẹ bạn cũng quý tôi.
Thời gian sau đó tôi động viên bạn đầu tư chiếc xe chở vợ con đi lại cho thoải mái thay vì bắt taxi, xe công nghệ. Với bạn, kinh tế không phải vấn đề lớn, nhà cửa và đất đai của bạn cho thuê nhiều. Có vẻ bạn ngại lái xe, dù ngày xưa chúng tôi học lái chung với nhau và có bằng lái cùng thời điểm. Sau đó bạn cũng nhờ tôi tư vấn mua xe. Tôi rất vui, tư vấn đủ điều, làm đủ trò để bạn vui mà mua xe. Rồi bạn lấy xe gần giống xe của tôi. Tôi rất mừng, sau đó tôi chở vợ con qua nhà bạn để hai gia đình cùng nhau đi ăn uống. Tôi ngại bạn mới lái, không dám đi xa nên chủ động chọn địa điểm gần nhà bạn. Hôm tiệc rửa xe, bạn bỏ 50% chi phí ra tổ chức, còn lại nhóm bỏ 50%.
Tôi chờ mãi chưa thấy bạn lái xe qua nhà rủ tôi đi cà phê hay ăn sáng. Gần hai năm từ ngày lấy xe đến giờ, tôi chưa có dịp ngồi lên xe bạn để bạn chở đi vài vòng, chỉ có tôi qua nhà bạn hoặc hẹn ở một địa điểm gần trung tâm. Hoặc những buổi tiệc gia đình mời rất nhiều người, trong đó có bạn, bạn mới lái xe qua tôi, tuyệt nhiên không bao giờ chở gia đình hay đi một mình qua tôi. Gần đây nhất bạn chở vợ con đến một trung tâm thương mại để tổ chức sinh nhật bạn, ban đầu bạn không muốn tổ chức, nhưng vì nhóm bạn đồng ý chi 50% để gánh bớt chi phí nếu quá cao, bạn đồng ý.
Buổi ăn hôm đó hết tầm 10 triệu đồng, bạn tự chọn địa điểm. Trước đó tôi chi ra thêm 800 nghìn đồng mua một chiếc bánh sinh nhật tặng bạn, cả nhóm đều hát chúc mừng sinh nhật bạn và cắt bánh kem rất vui. Nếu không có cái bánh kem đó chắc mọi người chỉ ngồi ăn như một buổi tiệc bình thường. Hôm đó bạn cũng tuyên bố là nếu biết lái xe sướng vậy đã mua sớm hơn, giờ đi gần, chở con đi học cách nhà vài trăm mét cũng phải lái ôtô vì quen rồi, lái xe máy không nổi nữa, bạn đặt an toàn cho gia đình lên hàng đầu.
Ngay sáng hôm sau, bạn nhắn tin cho 5 gia đình có mặt hôm đó chuyển lại bạn mỗi người một triệu đồng, trong đó có tôi, phần bạn bỏ ra chắc 5 triệu đồng đúng như những gì đã thỏa thuận trước. Tôi khá sốc vì ở địa vị của bạn, nhà cửa, ôtô, căn hộ cho thuê, đất đai để đành đủ cả nhưng vẫn xin lại mỗi nhà một triệu đồng. Thêm một chi tiết làm tôi ngỡ ngàng, hôm đó một gia đình bạn khác, cũng hai vợ chồng bế theo con nhỏ hầu như không ăn được gì vì thay phiên nhau bế bé ra ngoài, dẫn theo một đứa cháu. Họ có trao một bao lì xì một triệu đồng xem như một suất ăn phát sinh cho người cháu này. Hôm sau, bạn vẫn nhắn tin cho gia đình đó, bảo họ chuyển một triệu đồng tiền ăn. Người bạn ấy than phiền riêng với tôi như thế, họ khá thất vọng.
Từ dạo ấy tôi dừng hẳn việc qua nhà bạn, cảm thấy tình bạn này chỉ có một chiều. Ban đầu tôi sợ bạn ngại đường xa, nắng gió nếu đi xe máy hoặc bắt taxi tốn kém, nhà bạn cách nhà tôi 7-8 km. Trước khi bạn chưa mua xe, tôi biết bạn rất tiết kiệm, không bao giờ chịu bỏ tiền bắt taxi qua tôi, nếu chỉ đơn thuần là một chầu cà phê hay một bữa ăn đơn giản chỉ có hai gia đình hay hai đứa thôi. Vậy mà giờ có xe, bạn cũng chưa một lần qua tôi. Một lần duy nhất bạn gọi điện cho tôi hỏi có rảnh không, qua chỗ bạn ăn sáng cách nhà tôi một km, gần đấy mới mở quán phở, còn bạn đang ở đó thu tiền nhà. Lúc đó tôi đang đi công việc nên hẹn bạn dịp sau, đó có lẽ là lần duy nhất bạn chủ động rủ tôi đi ăn sáng.
Cả tôi và bạn đều ở căn hộ cao tầng, để xe rất thoải mái. Thỉnh thoảng xem mạng xã hội, tôi vẫn thấy bạn chở vợ con đi chơi xa, không phải nhát lái. Tôi chia sẻ việc này với vợ, vợ cũng thấy bạn tôi lạ, trách tôi quá nhiệt tình đâm ra bạn quen kiểu như thế, giờ không thay đổi được, hoặc cũng do tính người, biết làm sao. Tôi nhớ rất rõ thời gian dịch Covid, bạn luôn nhắn tin trong nhóm, xem chúng tôi là những người bạn thân nhất vì gia đình bạn ngày xưa vào TP HCM lập nghiệp không có ai, chỉ có nhóm chúng tôi. Do tôi suy nghĩ sâu quá hay đây chỉ là chuyện bình thường?
Quách An