Tôi quan niệm đàn ông hay đàn bà đều nên sòng phẳng chuyện tiền bạc. Chúng tôi quen nhau một năm rồi cưới, đã chung sống được 7 năm và có 2 bé 6 tuổi và 3 tuổi. Thời gian khi quen nhau, tôi bỏ ra nhiều tiền chi phí cho hai đứa đi ăn, đi chơi hơn anh, tôi nghĩ nếu không đến được với nhau sẽ chẳng có gì phải áy náy. Anh hiền lành chăm chỉ, không thuốc lá, không rượu chè và hình như không cả bạn bè. Yêu cầu của tôi khi cưới chỉ là được ở riêng, thật may mắn đó cũng là điều mẹ anh muốn. Gia đình tôi bình thường, còn nhà anh khá giả và bố mẹ đã ly hôn, nghe đâu vì chuyện tiền nong.

Sau khi kết hôn, tiền chúng tôi mang đi gửi tiết kiệm, vàng để ở nhà. Ra ngân hàng tôi đưa anh chứng minh thư, anh hỏi: “Đưa chứng minh thư ra làm cái gì”, tôi có hơi chạnh lòng nhưng rồi cũng qua (không có tiền đứng tên tôi). Thời gian đầu chưa có con anh cứ đưa tôi 100 nghìn, bảo hết lại đưa và mỗi tháng tôi lại ngửa tay ra như xin tiền vài lần như thế. Quá bức xúc, tôi nói thì anh tăng lên 200 nghìn/tuần và tất nhiên hết tuần tôi phải thông báo anh mới đóng.

Khi sinh cháu đầu anh chặn mọi khoản tiền của tôi, lương bảo hiểm xã hội của tôi anh ra cơ quan lĩnh với lý do “Ở nhà cần gì tiêu đến tiền”, mọi người đến thăm đẻ được đồng nào là tịch thu sạch sẽ (họ hàng nhà anh mừng khoảng 40 triệu, nhà tôi được khoảng 20 triệu). Tôi có mỗi 300 nghìn trước khi đi đẻ để trong ngăn kéo mà cũng không biết anh lấy đi của tôi từ lúc nào. Con tôi sinh vào dịp gần Tết, người ta mừng tuổi con mà tôi không có đồng nào mừng lại con người ta khi anh không ở nhà.

Sau thời gian có con, tôi đấu tranh thì anh bắt đầu tăng tiền cho tôi, mỗi lần đưa tôi một triệu, mỗi tháng khoảng 2 lần. Thời gian đó tôi thật sự căng thẳng vì nuôi con nhỏ rồi bị mẹ chồng suốt ngày mắng nhiếc, lại chuyện tiền nong, mỗi lần bị mẹ chồng bảo là đồ kiệt sỉ tôi điên lắm nhưng vẫn nhịn được. Mẹ chồng thi thoảng lắm lên thăm đưa tôi một triệu, bảo tôi bồi dưỡng thai nhi rồi con nhỏ. Tôi không nhận nhưng bà cứ ép, bà về là tôi trả con trai bà hết. Những lần sau chỉ cần nói mẹ cho tiền là anh tự mở ví tôi lấy đủ số tiền bà cho, vậy mà bà đi kể với mọi người là cho tôi tiền (sau này tôi không nhịn nữa tôi đã gọi nói với bà là tôi chưa bao giờ nhận tiền của bà). Tôi không tâm sự với mẹ đẻ bao giờ, mẹ đề nghị mỗi tháng cho tôi 500 nghìn nhưng tôi không lấy, mẹ lại đưa cho chồng tôi, anh cũng cầm luôn.

Đỉnh điểm khi chuẩn bị sinh con thứ 2, trước đó tôi không biết anh bán số vàng cưới từ lúc nào để lấy tiền đi gửi tiết kiệm, chỉ biết anh kể mẹ vay vàng và sau đó trả bằng tiền, mẹ con anh không có một chút tôn trọng tôi. Tôi bực lắm nhưng cũng không làm gì, chỉ giữ khoảng một cây vàng trang sức bố mẹ cho làm kỷ niệm. Tôi đã bảo với anh ngay từ đầu là số vàng này không được bán. Thời điểm tôi sắp sinh bé thứ 2, anh vẫn đang học ở xa, tôi lúc đó bầu 4 tháng và chăm con nhỏ, anh không yên tâm nên kiếm người giúp việc. Bà giúp việc là do tôi kiếm, bà cũng già rồi, tôi bảo bà hàng ngày qua dọn nhà cửa giúp xong cứ về đi vì tôi vẫn tự làm được mọi việc.

Rồi tôi phát hiện ra vàng của mình bị mất, anh bảo không biết ở đâu. Tôi không bao giờ nghi ngờ bà giúp việc dù khi đó bà mới giúp nhà tôi chưa được một tháng. Với một cây vàng bị mất, anh là người xót hơn tôi mới phải nhưng anh lại tỉnh bơ, tôi hỏi đủ kiểu anh vẫn bảo không lấy. Tôi đành thử đổ tội cho bà giúp việc xem anh có áy náy không nhưng không, anh vì tiền có thể không cần lương tâm. Tôi bảo sẽ báo công an để làm rõ, một cây với tôi là số tiền lớn, lúc này anh phân tích: “Tìm mãi mới được người giúp việc, bây giờ báo công an thì tìm đâu ra được người phù hợp”. Anh vẫn chưa nhận tội, tiếp tục bảo quên không bảo tôi, hôm nọ mẹ anh vay nhưng không nhớ. Nghe câu này thì hẳn con nít cũng thấy vô lý, tôi không giải thích nữa. Tôi tát anh, tại sao lại có thể đổ tội cho một bà già nghèo về tội ăn cắp được. Sau đó tôi đã lấy lại số tiền của mình.

Lương của anh hiện nay là khoảng 25 triệu/tháng, lương tôi chỉ 4 triệu. Bố tôi mổ tim cấp cứu ở dưới Hà Nội, mẹ phải mượn họ hàng để mang đi ngay, mẹ bảo tôi sang nhà cất hộ mẹ 70 triệu để khi về sẽ trả mọi người, tôi đưa anh cất vào két. Khi mẹ về phải đòi đến một tuần sau anh mới trả mẹ 70 triệu. Anh còn liên tục lục ví ăn cắp tiền của tôi, ít thì vài nghìn, nhiều thì vài trăm. Tôi không biết thì coi như không có số tiền đó, biết thì lại bảo mua cái này cái nọ quên không đem tiền. Tôi đòi anh mới trả, không đòi coi như cho anh. 

Ôtô của anh bóng loáng, không tì vết vì nếu xước là anh đi sơn sửa ngay, bỏ tiền cho xe cộ, nhà cửa anh không thấy tiếc, con cái anh để mặc tôi trông nom, ở nhà anh dọn dẹp mà đồ chơi của con anh cũng vứt đi hết sạch. Cuối tuần anh yêu cầu tôi dọn nhà, còn kệ con chơi điện thoại hay ti vi. Tôi cho con làm cùng tất nhiên bọn nó phá nhiều hơn là làm, nhưng còn hơn xem mấy thứ đó, thế nhưng anh không đồng ý. Tôi mang tiếng có nhà lầu xe hơi nhưng không biết lái và cũng không có ý định học lái vì còn lâu mới động được vào xe của anh, cần đi đâu làm gì anh sẵn sàng đưa đi. Trời mưa anh đi bộ đi làm, tôi mặc áo mưa đưa 2 đứa đi học, nhìn lại cái xe của anh trắng tinh sáng loáng, tôi tự hỏi có xe để mình hầu nó hay nó hầu mình đây?

Cách đây 2 tuần tôi thông báo đang phải tiêu âm 3 triệu rồi, chán chẳng buồn yêu cầu anh đưa tiền nữa, xem anh có tự giác không nhưng hôm qua tôi bắt đầu tỏ thái độ thì anh để 2 triệu trên bàn bảo: “tiền ăn tháng này”, tôi lao sang như muốn vứt số tiền đó vào mặt anh. Tôi không thèm cầm tiền của anh nữa, 2 triệu của anh có đủ bù số tiền âm không, còn chưa kể 2 tuần sau khi tôi bảo thì số tiền lại âm thêm rồi. Sáng nay tôi thấy 4 triệu anh để trên bàn, 4 triệu đó có bù vào số tiền tiêu âm của tôi được không mà anh yêu cầu tôi nấu cơm cho anh? Kể từ hôm nay tôi quyết định không nấu cơm nữa, không thu tiền của anh. Còn rất nhiều việc nữa nhưng tôi chỉ có thể kể ra một số điển hình thôi. Tôi thật sự bế tắc, xin mọi người cho ý kiến.

Diệp

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top