Tôi 28 tuổi, là giảng viên, bạn gái nhỏ hơn một tuổi, làm việc cho một công ty đa quốc gia. Chúng tôi yêu nhau 2 năm và đã tính đến chuyện kết hôn. Em là người nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng nghị lực phi thường nhưng sinh ra trong gia đình thật kinh khủng. Ba em buôn ma tuý bị bắt rồi bệnh chết trong tù, mẹ em nghiện cờ bạc, anh trai cũng nghiện ma tuý. Em từ nhỏ bị gửi đi làm giúp việc ở quán ăn, may là bác này tốt bụng thấy thương nhận làm con nuôi và cho ăn học. Em lên thành phố học đại học phải tự mình đi làm giúp việc nhà theo giờ, phục vụ bàn, dạy kèm… để kiếm tiền. Nhưng đâu chỉ vậy, mẹ em luôn làm mọi cách buộc em gửi tiền về cho bà ăn xài và đánh bài.
Em học rất giỏi, bây giờ đi làm lương cao nhưng vẫn phải nhận việc về làm thêm buổi tối để đủ tiền lo cho gia đình. Mẹ và anh em là hai con người kinh khủng nhất mà tôi được biết. Họ vắt kiệt sức khoẻ và tinh thần em. Em không phải là người yếu đuối, đã làm mọi cách để ngăn họ nhưng vô ích. Em từng chịu đựng mẹ chửi bới, đến tận nơi bà đánh bài kéo bà về, nhờ cả công an can thiệp để các chỗ chứa bài không dám cho bà chơi...., thậm chí em từng bị bọn côn đồ đánh gãy tay vì mẹ. Chưa bao giờ em không ngập trong nợ nần vì mẹ cứ vay rồi chỉ nhà trọ và công ty em cho họ đòi. Có lần em nhất quyết không trả thì mẹ em nhảy xuống sông tự tử, em không đành lòng được. Còn anh em ra vào trại cai nghiện hơn chục lần, vài bữa lại lên xin tiền, không được thì nằm lăn ra như Chí Phèo. Họ hàng em cũng có nhiều người như thế, không khá gì hơn.
Tôi theo đuổi em mất cả năm, ngày nhận lời yêu tôi em đã khóc và kể chuyện gia đình, em muốn tôi suy nghĩ thật kỹ. Từ đó đến nay tôi cùng em đương đầu với mọi chuyện, càng yêu em nhiều hơn, em quá khổ sở. Em không chịu nhận bất kỳ một đồng nào của tôi dù phải thức cả đêm làm thêm, người gầy gò, rất hay bệnh. Mẹ em thì chúng tôi bó tay, vẫn đánh bài, thậm chí qua Campuchia đánh và vay nợ. Tôi hiểu, thương và yêu em rất nhiều vì em ngoan hiền, sống rất tốt với mọi người, dù hoàn cảnh như vậy nhưng em vui vẻ, tươi cười, chỉ thỉnh thoảng khổ quá chịu không nổi mới khóc với tôi một chút rồi thôi. Tôi rất muốn cưới em sớm hơn nhưng em muốn tôi chờ và suy nghĩ kỹ thêm.
Vấn đề nghiêm trọng là tuần trước mẹ tôi biết chuyện nhà em đã mắng em rất nặng và cấm em gặp tôi. Trước giờ mẹ tôi rất thương em, cuối tuần nào cũng nấu món ngon bảo tôi đưa em về ăn, còn giục tôi cưới. Ba mẹ tôi đều là người trí thức, tôi là niềm tự hào của họ, gia đình sống rất hạnh phúc. Tôi biết mẹ khó chấp nhận gia đình em nên không kể. Tôi nghĩ mẹ em dưới quê, cùng lắm gặp nhau ngày cưới, sau đó cũng chẳng liên hệ gì nhiều. Tôi không ngờ mẹ tự tìm hiểu được. Hôm đó tôi không có ở nhà nhưng nghe chị giúp việc kể lại rằng mẹ dùng những lời rất nặng với em, gọi em là đồ lừa đảo, đồ yêu tinh giả ngoan hiền, tham tiền nhà tôi… Tôi biết chuyện tìm em thì em tránh, nói cho em một thời gian suy nghĩ. Ai ngờ hai hôm trước em nói muốn chia tay.
Tôi đã năn nỉ em hết cách, bản thân không phải là người nhu nhược chỉ biết nghe lời mẹ. Tôi có chính kiến của mình, sẽ cố thuyết phục ba mẹ, nếu không được tôi sẽ tự mình làm đám cưới và lo cho em. Nhưng em khóc và nói rằng mẹ tôi nói đúng, tôi sẽ khổ với em, con chúng tôi sinh ra sau này có bà ngoại và cậu như thế cũng sẽ khổ vì em vĩnh viễn không thể bỏ họ. Đây là kiếp số của em, không nên để khổ lây người khác. Em muốn tôi đừng tìm em nữa, em khóc rất nhiều, chưa bao giờ tôi thấy em khóc như thế. Tôi nói em hèn nhát, chưa gì đã bỏ cuộc, em không yêu tôi đủ để đấu tranh. Em làm tôi sợ khi nói rằng tôi cứ an tâm, em sẽ sống tốt, sẽ không quen ai khác, sẽ tiếp tục đi làm lo cho gia đình. Đến khi nào mẹ em trăm tuổi thì em sẽ xin một đứa con nuôi, sống an ủi tuổi già. Điều tôi sợ nhất là tính em suy nghĩ kỹ mới quyết định, đã quyết là làm đến cùng, không thay đổi được.
Hai ngày nay em đã chặn điện thoại của tôi, không chịu gặp dù tôi đến nhà hay công ty. Tôi nhớ em lắm, lo cho em nữa. Hai năm nay chúng tôi cùng nhau chia sẽ mọi vui buồn. Em nhỏ gầy, đau dạ dày, viêm xoang, mắt cận nặng, hai bàn tay con gái mà chai sần vì làm việc nặng từ nhỏ, hay bệnh mà lại lười uống thuốc… Tôi làm sao quên được em. Chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy bất lực đến thế. Tôi về nhà thì phải đối mặt với trách mắng, những giọt nước mắt của mẹ, cũng buồn lắm chứ. Vậy mà em nỡ quay ngoắt đi như thế. Tôi mong mọi người, nhất là các anh chị có kinh nghiệm sống, giúp tôi cách làm sao thuyết phục em. Cám ơn mọi người.
Phan
Post a Comment