Vợ chồng tôi đều 28 tuổi, định cư ở Mỹ, cưới được năm rưỡi sau hơn 10 năm quen nhau, chuẩn bị đón em bé đầu lòng.

Chồng tôi đã ở bên này cùng gia đình được gần 9 năm. Tôi du học hơn 5 năm, sau đó đám cưới và được chồng bảo lãnh ở lại. Còn hai tháng nữa tôi ra trường, đã kiếm được việc làm và sẽ bắt đầu vào mùa hè này. Tôi và anh ở trọ riêng từ khi cưới, ba mẹ chồng và em trai anh cũng thuê nhà ở, sắp tới ông bà mua nhà và có ý định kêu chúng tôi về ở cùng để tiện chăm sóc em bé. Tôi không muốn vì những lý do sau:

Thứ nhất, tôi sống bên này không người thân, không ai quen biết ngoài gia đình chồng. Học hành bao nhiêu năm nay, tôi thực sự mong muốn xây dựng mái ấm của riêng mình, lỡ may có chuyện không hay xảy ra tôi không phải ra đi tay trắng.

Thứ hai, lúc mới qua Mỹ tôi đã có thời gian sống với gia đình anh tầm năm rưỡi. Tôi quyết định ra riêng vì thấy hơi bất tiện và có phần không thoải mái. Lý do là nhà thuê chỉ có hai phòng nhưng 5 người ở, em anh phải ở phòng ba mẹ, nhường phòng cho chúng tôi. Đại khái tôi vô đó ở chui, không khai báo gì, nhiều khi quản lý nhà vào kiểm tra gì đó tôi phải trốn trong nhà vệ sinh, tắt đèn, rất tủi thân. Ba anh nấu ăn cho cả nhà là chủ yếu, mẹ anh đi làm kiếm được tiền hơn nên bà mặc định mọi người trong nhà phải có trách nhiệm lo chuyện nhà cửa, bà không màng tới. Điều này hợp lý nhưng quả thật khi phụ ba anh nấu ăn tôi thấy rất bất tiện, lại nói chuyện không hợp. Mặc dù lúc đó ba mẹ anh không bắt ép tôi phải làm lụng gì quá đáng, chỉ là lâu lâu tôi ngủ quên giờ ra phụ nấu đồ ăn sáng thì cũng bị la.

Thêm nữa, khi sống chung tôi có nhiều ức chế với mẹ anh, mỗi lần bà đi làm bị người ta chèn ép hay có gì đó không vui là về nhà mặt mày căng thẳng. Tôi đi học, đi làm cũng mệt mỏi không kém, về nhà lại gặp phải những chuyện như vậy càng mệt thêm. Ba anh rất thương và chiều mẹ anh, bà có sai cũng chẳng ai dám lên tiếng khuyên răn. Nhiều lần tôi thấy không được tôn trọng vì những lời nói hay cách cư xử của bà. Chồng sợ bênh vực tôi quá đà sẽ càng làm cho ông bà không thích tôi. Anh cứ dĩ hoà vi quý và làm lơ khiến tôi rất ức chế khi sống chung.

Thứ ba, kể từ khi hai đứa sống riêng, tổ chức cưới hỏi đàng hoàng, chồng tôi có công việc ổn định lương cao thì mẹ chồng thay đổi 180 độ. Bà từ người không biết cắm nồi cơm điện (bà thể hiện ra là vậy) đến nay thường xuyên nấu ăn món ngon, kêu chúng tôi hàng tuần qua ăn và còn nấu đồ ăn gói cho tôi mang về. Chồng bảo chắc giờ con cái ở riêng, mẹ thấy thương rồi thay đổi. Còn tôi cảm nhận mẹ chồng thay đổi là do giờ chúng tôi làm ăn có tiền, không phụ thuộc vào bà, ngày trước chắc bà bị áp lực kinh tế khi anh em anh và tôi đều đi học (tôi có đi làm nhưng chỉ đủ để trả tiền học đắt đỏ). Cuộc sống riêng đang có vẻ tốt nên tôi không muốn về ở chung, lỡ lại xảy ra xích mích, ức chế.

Một phần tôi cũng cảm thấy có lỗi khi chỉ ích kỷ nghĩ cho cuộc sống của riêng mình. Ông bà vất vả nuôi chồng tôi học thành tài, nay có khả năng lo cho gia đình thì tôi lại hưởng. Thực tình mà nói, với khả năng của ông bà thì mua nhà là khá khó. Nhà ở Mỹ mua trả 30 năm, ông bà đã 50 tuổi rồi, làm sao có thể mua đứt ngôi nhà về lâu về dài. Chúng tôi ở bờ Đông nước Mỹ giá nhà cao, nếu là nhà ở Texas thì có thể vừa sức nhưng ông bà không thích chuyển về đó ở, lại xa con cháu. Thu nhập hai đứa tôi sắp tới sẽ hơn 180.000 USD mỗi năm, nếu chi trả cho nhà riêng của chúng tôi và phụ thêm ba mẹ chồng thì vẫn trong khả năng. Ông bà có vẻ vẫn mong muốn được ở cùng con cháu để quây quần. Chúng tôi còn trẻ, muốn tìm kiếm cơ hội làm việc cao hơn, tương lai có thể chuyển bang, nếu ở chung phải mua nhà lớn rồi khi chuyển đi thì nhà trống để làm gì? Tôi cũng phải chung đụng tài sản, rất khó xử lý.

Tôi bàn với chồng, khuyên ba mẹ xem xét về Texas và chúng tôi phụ tiền trả khoản ứng trước khi mua nhà, hoặc nếu ông bà bán đất được bên Việt Nam thì mua đứt căn nhà sẽ đỡ áp lực hơn. Tôi sắp sinh em bé, ba mẹ chồng cứ viện lý do đó để thuyết phục chúng tôi về ở chung. Công việc tôi có thể làm ở nhà được nên tự tin lo cho con mà không cần trợ giúp của ai ngoài chồng. Thực tình tôi rất khó xử, vừa thương cho ông bà vừa thương bản thân.

Tôi lo nhưng cũng giận ông bà, qua Mỹ gần 9 năm nhưng chưa mua được nhà. Tôi đã ở chung nên hiểu một phần đến từ cách tiêu xài của bố mẹ chồng, cứ 2-3 năm là đổi điện thoại đời mới một lần. Ông bà mua quà tặng gì cho chúng tôi đều mua đồ hiệu, để rồi chúng tôi cũng tặng lại với giá trị tương tự, trong khi số tiền đó có thể dành dụm để mua nhà. Thêm nữa, khi lựa nhà, ông bà cũng muốn chọn nhà nhiều phòng, có ai ở Việt Nam qua chơi sẽ có chỗ ở, nhưng lại không hợp túi tiền. Những tưởng qua đất nước văn minh như Mỹ thì chuyện ở riêng sẽ được khuyến khích, nhưng trường hợp của tôi sao khó quá. Mong được các bạn chia sẻ.

Thư

Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top