Người chủ tiệm treo tấm bảng “Bán Chó Con” lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện.

Ông chủ trả lời:

– Khoảng từ $30 cho tới $50.

Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. “Cháu có $2.37,” cậu nói, “cháu có thể coi chúng được không?”

Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh theo sau. Một con chó con cà nhắc chạy cuối cùng. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó: “Con chó con này bị làm sao vậy?”


Ảnh minh họa: thông qua rfviet.com

Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động: “Cháu muốn mua con chó con đó.”

Người chủ nói rằng:

– Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn.

Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng:

– Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50 cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền.

Người chủ phản đối:

– Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác.

Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ:

– Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó.


Ảnh minh họa: thông qua moyuk.com

Người chủ nghe cậu bé nói, ông lặng cả người đi.

Ai cũng có một nỗi đau thầm kín nào đó, một khuyết thiếu mà có thể họ phải âm thầm lặng giữ trong mình. Tất cả những gì họ cần là có ai đó, trong cuộc đời này, thấu hiểu và yêu thương họ.

Mỗi người đều có thể tàn tật theo một cách khác nhau. Sự tàn tật về thân thể sẽ khiến họ phải nỗ lực gấp đôi, để thích nghi với cuộc sống – vốn dành cho những người bình thường. Nhưng điều khó khăn hơn với họ nhiều lần thực ra không phải là mất mát về thân thể, mà là sự kì thị, lạnh nhạt hoặc coi thường của những người, vốn dĩ may mắn hơn họ gấp bội…

Đừng để mình trở nên tàn tật về tâm hồn…

Thế giới sẽ đẹp hơn biết nhường nào nếu ta có thể trở thành cậu bé kia, lấy nỗi khổ của mình để đồng cảm chia sẻ với nỗi khổ của người khác. Cái chân teo quắt dẫu làm cậu không thể chạy nhảy, nhưng chắc chắn rằng cậu có thể bay xa, bằng tâm hồn rộng mở, sáng trong, thánh thiện và trái tim đầy những yêu thương với thế giới quanh mình.

Lam Thư/ ĐKN

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top