Tôi thật sự không hiểu trên đời này sao lại có người mẹ nhẫn tâm với đứa con ruột duy nhất như vậy. Tôi sinh ra trong sự ghét bỏ của mẹ do không có tình yêu với bố. Bố mẹ thường xuyên cãi vã, đánh đập nhau rồi mẹ bỏ đi khi tôi còn nhỏ. Vì quá yêu mẹ nên bố lên cơn động kinh rồi qua đời. Sau đó mẹ nói sẽ đi xuất khẩu lao động để tôi được sung sướng hơn. Suốt thời thơ ấu đến lớn tôi phải tự lo cho mình, mẹ cũng không hề gửi tiền về nuôi tôi. Tôi làm đủ mọi nghề và được họ hàng bên nội giúp đỡ. Sau đó tôi lấy chồng và sinh được bé trai mẹ cũng không hề có ở bên.

Đầu 2014 mẹ về và tuyên bố đi bước nữa. Lúc đó bà xây căn nhà 3 tầng to vật vã và mua cả ôtô cho chồng mới để oai với thiên hạ. Trong khi vợ chồng tôi phải đi ở nhà thuê. Tích cóp được số tiền nhỏ vợ chồng tôi quyết định mua đất xây nhà trong khi bà có một mảnh đất khác nhưng nhất định không cho vợ chồng tôi. Lúc đó tôi mang bầu cháu thứ 2 sắp sinh, những tưởng sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc, nào ngờ còn nửa tháng tôi lâm bồn thì tai họa ập đến, chồng mất do tai nạn. Sốc quá nên tôi sinh con luôn và không thể về chịu tang chồng. Sau 100 ngày mất chồng, mặc gia đình anh phản đối, tôi vẫn quyết định mua đất xây nhà để có chỗ thờ chồng nuôi con. Do tôi không đủ tiền mua hết mảnh đất nên đã chung tiền với mẹ đẻ để xây. Tôi ở quê chịu tang chồng nên mẹ đã đứng tên sổ đỏ vì lúc đó tôi gửi tiền cho bà giữ hộ.

Khi con được 4 tháng tuổi, bà nói mẹ con mày ra ngoài thuê nhà mà ở, tao không hợp cách sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ như thế. Nghĩ mẹ góa con côi, tôi xin bà cho ở đến khi xong nhà mẹ con tôi chuyển ra. Nhà vừa sơn vẫn còn mùi, 3 mẹ con đã phải cùng nhau ra đó ở. 3 năm trôi qua tôi xin bà tách sổ đỏ trả lại cho tôi nhưng bà nói "Tao cắm vào ngân hàng rồi", tôi ngậm đắng nuốt cay chờ đợi. Chuyện sẽ không có gì khi trước lúc mất bố cho tôi mảnh đất nhỏ, tôi nói mẹ bán hộ để lấy tiền đó làm ăn và nuôi con, vì theo danh nghĩa mẹ tôi vẫn có quyền với mảnh đất đó. Miệng bà nói sẽ bán hộ không thèm lấy một đồng của con cháu nhưng thật ra mẹ đã lấy gần hết số tiền đó lúc nào tôi không biết.

Đến hôm rồi tôi hỏi mẹ đã làm gì mà không nói với tôi về số tiền đó. Bà nói: "Tao không cần phải nói với mày", nhìn bộ mặt hả hê cầm tiền của bà và cha dượng, tôi không làm chủ được mình nữa. Tôi cay đắng với số phận mình và cả cho 2 đứa con còn nhỏ không biết ngày nào mấy mẹ con phải ra đường. Tôi đã uống thuốc tự tử, may là bạn phát hiện đưa vào viện. Trong khi tôi nguy kịch, mẹ và dượng lại hả hê về quê dượng để oai với vợ cũ của ông ta. Sau khi tỉnh lại tôi không thể kiểm soát bản thân, lúc cười lúc khóc, lúc điên dại. Không phải vì tiền mà tôi phải tự tử nhưng vì một người mẹ đã gián tiếp 2 lần giết bố con tôi. Tôi thương con vì chúng còn quá nhỏ đã mất bố, giờ không có mẹ thì chúng sẽ ra sao. Tôi đi đến bước đường cùng rồi.

Hiền

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top