Tôi và vợ lấy nhau đã gần chục năm nay, có với nhau cậu con trai dễ thương, tôi rất vui vì điều đó nhưng lại buồn vì vợ là người không hay nghe lời chồng. Lúc mới cưới, cuộc sống còn khó khăn nên tôi sau hai lần thất bại trong làm ăn dẫn đến nợ nần (một lần là đầu tư cho vợ, một lần là cho chính tôi), nói chung là nếu có thu nhập thì đều là của gia đình cả. Không ngờ vợ lại bỏ tôi, đi nói là tôi tự gây ra nợ. Vợ làm được ít tiền mang đi cất riêng rồi giờ để mình tôi lo nợ. Từ lúc vợ bỏ đi tôi vẫn kiên trì theo đuổi nỗi khát khao trở thành một người giàu có vì bị sỉ nhục quá nhiều rồi.
Cuộc sống đơn côi từ lúc đấy tới một năm sau tôi sống trong đau khổ nhưng trả nợ xong xuôi, còn dư được gần 100 triệu. Mà tôi sống ở nước ngoài từ lúc trả xong nợ nần nên có điều kiện gửi tiền về cho con và cho vợ một ít để chữa bệnh. Thú thực tôi nghĩ đó là cái tình cái nghĩa, thương vợ thôi chứ tôi không níu kéo và cũng chẳng dám mong có một ngày cô ấy đổi hướng quay về. Thế nhưng vợ lại bảo thấy con tội nghiệp khi không có cha ở bên, ngỏ ý muốn quay về. Tôi thấy cũng đúng và chấp nhận nhưng yêu cầu cam kết khi quay về thì kinh tế tôi phải kiểm soát, tiền tôi giữ lo làm ăn và lo cho gia đình, vợ phải nghe lời tôi và phải dịu dàng, không được thô lỗ, không được cấm tôi đụng vào người như trước đây. Tất cả vợ tôi đã chấp nhận và hiện tại chúng tôi cùng nhau sống, làm việc ở nước ngoài, đã có chút ít dự tính vài năm sau sẽ trở về làm ăn, đầu tư. Thế mà giờ tôi cảm thấy mọi thứ đang dần ngược lại cam kết, tính tình vợ đã khác.
Vợ tôi là người siêng năng, sạch sẽ, chịu khó và tôi cũng biết giúp đỡ vợ. Tôi là người rất thích nấu ăn, mỗi khi làm về là đi chợ rồi vào bếp. Thấy dụng cụ nấu ăn rất thô sơ, tôi ngỏ ý muốn mua cái này cái nọ phục vụ sở thích của mình và cũng là lo cho bữa cơm gia đình vì ra ngoài ăn không ngon, không được đảm bảo. Thế nhưng vợ một mực từ chối dù cô ấy cũng không ăn được ở ngoài. Gay gắt hơn là vợ còn tuyên bố sau này muốn mua cái gì dù nhỏ nhặt cũng phải có sự đồng ý của cô ấy. Nhiều lần vợ tôi thích những món đồ mà dù đắt tôi vẫn cố mua, nhưng những thứ tôi mua cho sinh hoạt gia đình cũng phải ngửa tay xin vợ, mà xin cô ấy còn không cho. Tôi thật khổ sở khi ngày ngày vẫn làm việc và kiếm ra tiền, lại rất mực thương yêu vợ con.
Vợ luôn cho rằng tôi lúc nào cũng làm việc thiếu suy nghĩ dẫn đến tốn kém và hoang phí, mặc dù so bề trình độ và cách làm việc hay kiếm tiền tôi đều khá hơn vợ tôi. Mới đây vợ tôi còn ngỏ ý muốn nắm giữ tài khoản nữa. Dĩ nhiên là tôi biết không còn tiền thì khó giữ gia đình, rồi lo sợ một ngày nào đó khi tiền không còn đủ lo cho cuộc sống nữa thì gia đình lại tan nát như trước đây và vợ tôi lại đi, lại để lại cho tôi nợ nần. Tôi không còn tin tưởng để vợ cầm tiền nữa, nếu là tiền trong tay tôi sẽ tạo cho nó sinh sôi nảy nở, nhưng cái này không thể mình tôi quyết được. Vợ tôi rất ngang, muốn nắm giữ mọi thứ mà trí não chỉ tầm trung, thất bại thì bỏ đi khỏi nhà để nợ nần cho tôi thôi.
Mọi người có ý kiến gì góp ý cho tôi không? Chân thành cảm ơn các bạn đã đọc bài.
Lân
Post a Comment