Tôi sống giản dị, xuất thân từ nông thôn, may mắn được ba mẹ cho ăn học đàng hoàng và có công việc nhà nước ổn định tại trung tâm thành phố. Tôi gặp anh rất tình cờ, khi đó tôi đã 29 tuổi, anh 32. Sau thời gian dài tìm hiểu, chúng tôi yêu nhau và xác định tiến tới hôn nhân. Anh là con út, trên còn có 2 chị gái đang sống chung nhà. Ba mẹ anh muốn tôi thường xuyên lui tới thăm hỏi để làm quen với nề nếp gia đình. Tuy nhiên, từ chỗ tôi làm tới nhà anh khá xa, gần 60 km nên tôi cũng ít khi lui tới, một phần tôi cũng ngại vì là con gái lui tới thường xuyên sẽ bị đánh giá.
Gia đình bạn trai sống rất nguyên tắc và bảo thủ. Chúng tôi yêu nhau được hai năm, gia đình hai bên giục cưới. Nhà trai yêu cầu tôi phải nghỉ việc trước khi làm đám cưới, để cưới xong về nhà anh ở luôn, sau này xin được việc gần nhà thì đi làm tiếp. Tôi bị áp lực rất lớn vì sau khi nghỉ việc, sẽ rất khó xin lại công việc khác (gần nhà anh không có công việc phù hợp chuyên môn của tôi). Tôi xin ba mẹ anh cho hai đứa tổ chức cưới trước, tôi đi làm thêm một thời gian sẽ xin điều chuyển công tác về gần nhà cho tiện chăm sóc gia đình. Gia đình anh không đồng ý, mọi chuyện đều đổ lỗi do tôi. Tôi rất buồn. Vì thương anh nhiều, tôi hỏi ý kiến ba mẹ mình. Ông bà nói con gái lấy chồng thì theo chồng. Sau vài tháng suy nghĩ, tôi đồng ý theo anh về quê và sẽ xin nghỉ việc sau cưới.
Hôm rồi, tôi về thăm gia đình anh. Ba mẹ anh đồng ý cưới tôi nhưng đưa ra điều kiện: sau cưới tôi phải ở nhà nội trợ, sinh con; không được phấn son, áo nọ quần kia như lúc đi làm; không được làm tóc, móng tay như thời con gái; đi đâu cũng phải về nhà trước 6 giờ chiều. Lúc đó tôi dạ cho qua, vì yêu anh tôi cũng mong sớm về chung nhà với anh. Sau đó, tôi xin ba mẹ mình cưới và mời bên nhà trai qua dạm ngõ. Ba mẹ tôi cũng rất thương anh vì anh hiền, chịu khó và nói sắp xếp chọn ngày lành tháng tốt.
Sau hôm đó, lúc nào tôi cũng lo sợ khi nghĩ tới cảnh phải sống trong gia đình anh, vào khuôn khổ, phép tắc ba mẹ anh đặt ra. Tôi sợ cảm giác không có việc làm, phải ở nhà nội trợ, nuôi gà vịt, làm nông như nhà anh, chẳng được làm đẹp tóc, tay hay diện quần áo.... Tôi không sợ khó vì gia đình từng làm nghề nông, bản thân cũng là chị hai trong nhà nên việc chăm lo cho gia đình tôi nghĩ mình làm được. Tôi không phải tuýp người thích chưng diện nhưng ít ra cũng phải tươm tất áo quần, tóc tay để đi làm hàng ngày. Lấy chồng như vậy tôi mất hết tự do cá nhân, kể cả có làm ra tiền, cũng không được chi tiêu chính đáng cho bản thân.
Hôm qua, tôi gọi cho anh và nói về cảm giác lo sợ của mình, mong sự chia sẻ và động viên từ anh để vượt qua cảm giác đó. Nhưng anh lại đổ lỗi, nói mọi việc đều do tôi, cả 3 lần tôi lên thăm ba mẹ anh đều gây sự. Lần đầu tôi sợ không có việc làm, lần 2 tôi sợ không có thu nhập khi ở nhà nội trợ sinh con, lần 3 tôi sợ mình không được chưng diện nọ kia. Tôi cảm thấy hụt hẫng vì lúc này anh là chỗ dựa duy nhất cho tôi mà lại nói vậy. Anh muốn cả hai có thời gian suy nghĩ. Tôi thật sự rất buồn và cảm thấy áp lực. Mỗi lần anh nói chuyện điện thoại với tôi, chị và mẹ anh đều dòm ngó, bóng gió xem chúng tôi thế nào. Tôi sợ sau này sống chung nhà, họ cứ suốt ngày bóng gió nọ kia, liệu tôi có khả năng chịu đựng để vượt qua không? Tôi rất mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Trang
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.
Post a Comment