Chúng tôi kết hôn đến nay là 13 năm. Từ lúc yêu, tôi đã là người xuất sắc hơn chồng.

Trong suốt thời gian hôn nhân, tôi kiếm tiền chủ yếu, nuôi dạy hai con, mua xe, xây nhà. 10 năm đầu, tôi như một bà mẹ đơn thân. Tôi thuê giúp việc nên có người hỗ trợ, khi ra phố vẫn quần là áo lượt, trông an nhàn và thư thái lắm. Nhiều người cho rằng tôi quá dũng cảm, chồng vô tích sự mà vẫn sinh tận hai đứa con. Tôi không ân hận vì hai đứa con khiến tôi hạnh phúc vô cùng.

7 năm đầu hôn nhân, tôi thường nghĩ đến ly hôn. Xét về thực lực kinh tế ở thời điểm đó, tôi chưa đủ tiền để có nhà ở riêng. Tôi không muốn hai con phải sống cảnh nhà thuê khổ sở, chấp nhận coi như không có chồng và ở lại ngôi nhà mà mẹ chồng mua. Công bằng mà nói, anh yêu vợ con nhưng yêu bản thân nhất. Trong các cuộc nhậu, "chém gió", anh tự hào khoe sự đảm đang của vợ, khen ngợi sự lanh lợi của con nhưng tuyệt nhiên không bao giờ muốn vất vả, vướng bận, phải đỡ đần hay gánh vác trách nhiệm với vợ, chăm sóc và dạy dỗ các con. Hễ ai gọi đi nhậu là anh lại tìm lý do để lên đường.

Tôi là người khá nguyên tắc; xây dựng và tuân thủ nếp sống, cách làm việc hợp lý. Vì thế, tôi thường đạt được các mục tiêu vạch ra: chăm sóc mình, chăm sóc con, dạy con học, chăm sóc nhà cửa, quan trọng nữa là hoàn thành tốt công việc để thăng tiến và có thu nhập tốt. Mọi thứ tôi đạt được không cực kỳ xuất sắc nhưng đều trên mức khá so với mặt bằng xã hội. Còn anh, dù thảnh thơi, không vướng bận trách nhiệm gì nhưng thành tựu không có gì đáng để hãnh diện. Tuy nhiên, 3 năm gần đây anh bắt đầu có tiền đưa cho tôi, đủ để lo toàn bộ tiền học của con, có điều vẫn ngày ngày đi nhậu. Nhậu để xây dựng các mối quan hệ mà suốt 13 năm nay tôi chưa thấy các mối quan hệ đó giúp anh phất lên, vượt qua được vợ. Hôm nào anh ăn tối với gia đình là điều đặc biệt. Vì anh nhậu nhiều nên có rất nhiều vấn đề về sức khỏe. Anh cũng nhận ra sự suy giảm sức khỏe của mình nhưng né tránh, không chịu điều chỉnh nếp sinh hoạt, vẫn muốn duy trì lối sống tự do, bừa bãi.

Năm ngoái, tôi xây xong nhà trên mảnh đất bố mẹ đẻ cho. Chúng tôi dọn về nhà mới được gần một năm, nhà của anh cho thuê. Gần đây, tôi bắt đầu thấy chán nản vì cứ ca đi ca lại một bài cũ, đó là khuyên nhủ chồng sống có trách nhiệm với bản thân và gia đình. Tôi thử nhiều cách trong 13 năm như bớt đảm đang đi, khi tỉ tê lúc lại cương quyết, vậy mà thay đổi anh là mục tiêu tôi không thể đạt được. Chẳng lẽ tôi phải chấp nhận cái xấu như vậy sao? Tôi thật sự chán ghét cảm giác bất lực này. Hơn nữa, giờ tôi hoàn toàn độc lập; ước muốn được ly hôn chồng bao năm qua lại bùng cháy trong tôi. Tôi muốn ly hôn không phải để đi tìm tình yêu mới hay gì cả, chỉ đơn giản là thấy mệt mỏi vì phải chung sống với thói hư tật xấu của chồng. Anh, một người ăn học đàng hoàng, biết là xấu mà không chịu thay đổi. Cũng có người bảo tôi, kệ anh, mình cứ sống cuộc đời của mình. Tôi thấy như thế này thì lúc nào cũng phải ngậm cục bực bội trong người. Các con thì bảo: "Có bố cho đủ đội hình thôi".

Diệp

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top