Nhiều năm qua, đọc rất nhiều bài viết của các bạn, hôm nay tôi muốn viết những điều chưa từng nói với ai trong suốt bao năm qua, điều mà cứ đêm đến tôi lại canh cánh trong lòng. Tôi 25 tuổi, sinh ra trong một gia đình thuần nông, bố không may bị mất vì tai nạn lúc tôi còn rất nhỏ, để lại một mình mẹ nuôi nấng 2 anh em. Mọi chuyên đen đủi cứ ập đến, cùng năm đó anh trai của mẹ cũng mất vì ung thư, rồi ông bà ngoại mất sau 2 năm tiếp đó. Vậy là mình mẹ tôi vật lộn với cuộc sống nuôi 2 anh em ăn học. Vậy mà giờ đây tôi thấy chênh vênh quá, bao nhiêu năm vật lộn với cuộc sống vẫn cứ ì ạch, lẹt đẹt, chưa kiếm được một công việc ra hồn.

Tôi đi học nhưng vẫn chưa được ra trường, một phần vì lười học và đi thi cũng đen nữa, rồi một phần vì chán nản do học không đúng ngành mình yêu thích. Tôi biết mình đang phụ lại công nuôi nấng vất vả của mẹ, ngần này tuổi mà chưa có gì trong tay. Năm nay mẹ lại giục tôi lấy vợ nữa, có lẽ sắp tới sẽ tổ chức cưới luôn vì giờ bà yếu đi nhiều rồi. Bằng tuổi mẹ, các bà cùng xóm đã có cháu nên bà rất thèm được bế cháu. Mẹ tôi buôn bán nhỏ, có duyên nên kinh tế không lo lắng, vậy nên luôn thúc giục tôi cưới gấp, có cháu thì bà nuôi giúp. Tôi giữ những chuyện này trong lòng chưa kể với ai, giờ không biết làm sao để trải qua cảm giác vô dụng này, đêm nào cũng suy nghĩ rồi chán nản. Muốn thoát khỏi cảnh này quá mà chưa tìm thấy lối đi. Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.

Hưng

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top