Người cũ- tôi gặp lại anh vào một buổi chiều thu lãng đãng những sợi nắng vàng óng ả. Chúng tôi ghé vào một quán cà phê lạ lẫm, ngay phía cổng, khiển ai đi qua cũng có thể nhìn thấy. Nghĩa là chúng tôi rất minh bạch, gặp nhau như những người bạn xã giao. Như thường lệ anh hỏi tôi uống gì; ngày xưa khi còn yêu, tôi thích thử những vị sinh tố ngọt ngào, lúc nào cũng là sinh tố, còn anh vẫn vị cà phê đen đá ít đường đắng ngoét. Tôi cũng thử cho mình một cốc nâu đá, tiếng lanh canh của những viên đá va vào nhau làm tan biến không gian im lặng của chúng tôi.
Anh bắt đầu câu chuyện về những đứa con trai kháu khỉnh đáng yêu, về người vợ tần tảo mà anh rất đỗi hài lòng khi cưới cô ấy. Còn tôi, tôi im lặng và đăm chiêu những suy nghĩ mông lung... Tôi tưởng tượng cũng buổi chiều như thế này, giá như được làm vợ của anh, tôi sẽ đi trên vùng đất quê hương đó, ngồi trên ghế đá bên hàng liễu rủ màu xanh, nghe văng vẳng câu hát quan họ xa xăm và thân thuộc. Mảnh đất ấy, đã có những lần tôi đến và mong muốn những năm sau đó tôi sẽ làm dâu ở đây. Vì thế tôi yêu nơi này như chính quê hương mình vậy. Như thế cũng có nghĩa là tôi yêu anh nhiều lắm. Từng viên sỏi, làn gió và những ngóc ngách tôi thấy thân quen như từ kiếp trước. Thật khó mà định hình được thứ thân thuộc đến thế. Vậy mà trớ trêu thay anh bỏ tôi. Biết bao đau khổ dày vò, tôi mất anh và mất mát cả những nơi tôi lấy làm quen thuộc đó. Sau này, khi có dịp trở lại cùng một người bạn, vẫn cảm giác thân thuộc ấy, chỉ có điều, anh thì đã quá xa...
Cốc cà phê nâu đá nguội lạnh, buổi chiều trôi đi thật nhanh. Anh nhìn vào mắt tôi say sưa, tôi cũng bắt gặp cảm xúc của mình những năm về trước. Giá mà được hòa tan vào nhau, giá mà được nâng niu cảm xúc ấy. Thèm khát đến tan chảy, anh ở trước mặt tôi, cảm xúc ở trong tôi. Chúng tôi đọc được yêu thương trong ánh mắt nhau nhưng không thể hòa quện. Chúng tôi đã là những người có gia đình, không thể buông bỏ mà quên đi tất cả. Chiều nghiêng nghiêng trên nắng chiều sắp đổ. Anh nói tôi may mắn khi không lấy anh làm chồng, bởi trong anh có nhiều thứ khó chiều, lấy anh tôi sẽ khổ. Tôi bật cười sau tiếng nấc nghẹn bên cổ. Vậy không lấy anh là tôi may mắn sao? Anh đâu biết rằng khi yêu anh và được anh yêu tôi chẳng hề thấy khổ. Tôi có thể làm tất cả để lo cho gia đình, cũng có thể tần tảo như chính vợ anh bây giờ. Vậy những nỗi đau tôi phải chịu có phải là may mắn không anh? Cảm xúc trách móc một chút ấy cũng nhanh chóng tan biến đi. Một vài cơn gió heo may thoảng qua khiến tôi thấy lạnh. Điều sót lại của buổi chiều thật mong manh.
Chúng tôi đứng dậy chào nhau ra về. Chiếc xe mỗi người một ngả thật nặng nề khi phải dắt nó đi về đúng đường mình phải đến. Chúng tôi chưa động chạm vào nhau sau bao năm xa cách bởi cả hai đều là người cũ. Chỉ có ánh nhìn là khắc khoải bởi biết bao ước muốn trong lòng phải nén lại. Anh hướng Đông còn tôi hướng Tây, phải về nhanh kẻo trời kịp tắt.
Hoài
Post a Comment