Tôi 34 tuổi, chồng 38 tuổi, có con trai 4 tuổi. Chúng tôi kết hôn sau ba năm yêu.

Chồng là người chồng, người cha rất tốt và trách nhiệm, yêu thương vợ con, có học thức và địa vị cao, điềm đạm và hiền lành, được nhiều người yêu quý và kính trọng. Chỉ có một điều ở anh khiến tôi vừa buồn vừa thương, không biết phải làm thế nào.

Anh bị chứng khó ngủ do ngày xưa dùng nhiều chất kích thích để thức đêm học tập và làm việc. Khi yêu nhau, tôi đã biết bệnh của anh do đêm nào cũng phải uống 1-3 viên thuốc ngủ. Sau này tôi không cho anh uống thuốc nữa, thay bằng các phương thuốc dân gian... tình trạng anh mới khá hơn.

Có điều, anh rất khó ngủ và có thể tỉnh giấc vì những nguyên nhân rất nhỏ, khi đã tỉnh rất khó có thể ngủ lại, thường là thức luôn đến sáng. Đêm mất ngủ, anh mệt mỏi, lừ đừ cả ngày cả ngày hôm sau. Mỗi lần anh bị mất giấc, đặc biệt vì những lý do khách quan là anh biến thành con người khác. Biết anh khó ngủ nên khi sinh con, tôi sang phòng khác nằm cùng con. Có lần tôi ngủ quên, con khóc tôi không biết, anh tỉnh và lấy băng keo dán miệng con lại, nhốt con vào tủ. May mà tôi tỉnh dậy kịp, nếu không chắc điều đáng tiếc đã xảy ra.

Rồi có lần nhà hàng xóm đám cưới và hát karaoke, anh dặn họ trước khi đi ngủ là tầm 10h thì đừng hát nữa, họ đồng ý nhưng có lẽ vui quá nên hát ngày càng to và kéo dài đến gần 11h đêm. Anh tỉnh giấc, cầm dao sang, dùng những lời lẽ rất khó nghe để mắng khiến cả nhà họ hoảng loạn. Anh còn gọi công an đến ngay trong đêm, tịch thu hết dàn loa, lập biên bản xử phạt và dẹp luôn cái rạp cưới đã dựng sẵn ngoài đường trong khi họ van xin cách nào anh cũng không quan tâm. Tôi phải đứng ra thay anh tìm nơi khác để giúp họ tổ chức lễ cưới cho kịp giờ. Anh từng vác gậy đập nát cái máy lạnh chỉ vì nó kêu trong lúc đang ngủ.

Đó chỉ là một số biểu hiện tiêu biểu. Anh từ một con người hiền lành, điềm đạm như mất hết lý trí khi mất ngủ. Sau vụ đám cưới, hàng xóm xung quanh ai cũng sợ, họ nhìn anh với con mắt khác, thậm chí có người nghe kể lại còn không tin đó là anh; cũng nhờ vậy mà khu nhà tôi không còn nhà nào dám hát karaoke, kể cả ban ngày. Sau đó, anh cũng đập nhà đi xây lại thành nhà cách âm, phòng ngủ chúng tôi lại cách âm thêm lần nữa. Khi đóng cửa, không một âm thanh, ánh sáng nào từ ngoài có thể vào được phòng chúng tôi, từ đó anh mới có những giấc ngủ hoàn chỉnh hơn.

Cứ tưởng mọi việc đã êm xuôi khi suốt cả năm nay anh không bị mất ngủ nữa, giờ đây tôi lại là nguyên nhân khiến anh mất ngủ. Chẳng là tôi hay cựa quậy lúc ngủ, mà khi đi ngủ anh thường ôm tôi nên tôi sẽ nằm im cho anh ngủ thật say mới từ từ chui ra rồi ngủ. Một tháng trở lại đây, tôi lại cựa quậy nhiều hơn và mạnh hơn, hết ngửa rồi nghiêng, tay chân đạp lung tung, có khi đạp và đánh luôn cả anh làm anh thức giấc. Lúc đầu tôi rất sợ nhưng anh không có biểu hiện như thường thấy khi mất ngủ mà lại ôm tôi rồi nói tôi ngủ đi, nhưng ngủ trong lòng anh thì tôi lại cựa quậy và anh lại tỉnh, vòng lặp cứ như vậy. Tôi mà xuống đất nằm là anh cũng biết luôn và lại bế tôi lên. Tôi có nói anh để tôi sang phòng khác ngủ, anh không đồng ý.

Giờ tôi không biết phải làm sao với chứng khó ngủ của anh và thói cựa quậy của tôi. Tôi không cho anh đi bác sĩ vì thế nào cũng sẽ uống thuốc. Anh từng đi vật lý trị liệu mà cũng không khá hơn là bao; những bài thuốc dân gian tôi đã áp dụng và cũng có hiệu quả nhưng không trị triệt để được. Tôi muốn biết có phương pháp nào giúp anh dễ ngủ hơn hoặc là không bị tỉnh giấc vì những lý do vụn vặt nữa. Tôi cũng nhờ bạn đọc chia sẻ về thói cựa quậy của mình, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, sợ sau này có khi anh đánh luôn cả tôi dù chưa bao giờ anh to tiếng với tôi. Ngay cả lúc mất ngủ cũng thế, dù anh có la lối, đánh đập gì thì khi nói chuyện với tôi cũng rất nhẹ nhàng. Tôi tham khảo rất nhiều bác sĩ nhưng tất cả đều nói chung chung và dùng thuốc. Xin cảm ơn mọi người.

Duyên

Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top