Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó cả về vật chất lẫn tinh thần.

Tôi là cô gái luôn đa sầu đa cảm, lúc nào cũng thích đối xử nhẹ nhàng với mọi người thì gia đình hoàn toàn ngược lại, ba mẹ và anh em trai đều khô khan, nóng tính. Không phải ba mẹ không yêu tôi nhưng họ yêu theo cách tôi không thể cảm nhận nổi. Ba mẹ quản con cái như thể chúng tôi là những đứa trẻ sơ sinh. Trong mắt ba mẹ, cho dù chúng tôi có 30-40 tuổi vẫn luôn là những đứa trẻ. Tôi không được tự do, không thể làm những thứ mình muốn, không có bạn bè vì ba mẹ luôn sợ tôi bị lừa, nói bạn bè chẳng ai tốt cả.

Đỉnh điểm là vào ngày cuối cùng tôi làm việc ở công ty, buổi sáng hôm ấy đã nói với ba mẹ là sẽ đi ăn cùng bạn rồi về trễ hơn mọi ngày, chưa biết chính xác là mấy giờ. Khi đi ăn cùng đồng nghiệp, 18h ba đã gọi liên tục để ép tôi về nhà cho bằng được. Tôi cứ nghĩ có chuyện quan trọng lắm, thế mà về tới nhà ba mẹ chỉ nói là bạn của tôi chẳng có ai tốt cả. Tôi mệt mỏi, buồn phiền trong thời gian dài. Nói thật, ở cùng ba mẹ ruột nhưng tôi vô cùng căng thẳng. Rồi tôi quyết định phải sống cho bản thân nên đã đi làm xa nhà. Sau đó, tôi gặp anh, chồng hiện tại. Xin được kể về cuộc sống hôn nhân hiện tại.

Tôi và anh quen nhau qua mạng, do cô bạn giới thiệu (cô bạn này tôi cũng quen qua mạng, ba mẹ quản lý quá mức nên chỉ có bạn ảo trên mạng thôi). Sau 2 năm nói chuyện và chia sẻ vui buồn, anh quyết định gặp tôi và đề nghị làm người yêu của nhau. Tôi đồng ý và chúng tôi yêu nhau suốt 2 năm nữa. Trong thời gian yêu, chúng tôi không quan hệ tình dục, chỉ chia sẻ công việc, nấu ăn cùng nhau, đi dạo... Tôi cảm thấy anh đối xử với mình vô cùng tốt. Rồi ngày định mệnh đến, chúng tôi lần đầu tiên gần gũi, trong lần đó tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng không suy nghĩ nhiều. Chuyện trôi qua mà tôi quên mất cho đến khi tôi phát hiện mình mang thai.

Khi nghe tin tôi mang thai, anh vô cùng vui mừng, hạnh phúc chạy một mạch về nhà tôi xin phép ba mẹ cho cưới, ban đầu ba mẹ tôi phản đối nhưng rồi sau cũng chấp nhận. Cho đến tận khi em bé được 16 tháng, chúng tôi gần gũi nhau đúng một lần duy nhất trước cưới. Sau khi tôi đi khám bệnh, có chia sẻ với bác sĩ phụ khoa về tình trạng của vợ chồng, bác sĩ nói vợ chồng tôi có vấn đề và cần điều trị. Tôi về nói lại với chồng, anh lảng tránh đi. Khi tôi giận, chồng có gần gũi 1-2 lần nhưng tôi cảm giác anh chỉ cố cho qua chuyện rồi lăn đùng ra ngủ. Giờ tôi phát hiện ra chồng thật sự có vấn đề.

Tôi khuyên bảo anh vẫn không đi khám, lấy lý do hiện tại kinh tế đang khó khăn nếu điều trị sẽ tốn kém. Lâu dần tôi thấy là phụ nữ mà cứ nhắc mãi vấn đề tế nhị này thì chẳng hay ho gì, vì thế không nói tới nữa, mặc kệ anh. Sau đó anh vài lần tỏ vẻ muốn gần gũi vợ nhưng tôi chẳng còn cảm xúc. Gần đây, khi ngồi nhìn lại tôi mới thấy hai vợ chồng cưới nhau gần 3 năm rồi nhưng số lần quan hệ vẫn chưa đủ 10 ngón tay, trong khi cả hai chưa đến 30 tuổi.

Em trai tôi lên ở cùng để đi làm, tôi cũng nhờ mẹ lên chăm cháu ngoại, thật ra là mẹ luôn muốn chăm cháu vì mẹ chậm chạp, ở quê không tìm được việc làm. Tôi đồng ý vì muốn giúp mẹ nên để mẹ lên và chia một nửa số lương mỗi tháng với mẹ. Khổ nỗi, mẹ ngày xưa và ngày nay vẫn thế. Em trai tôi thì khó chịu khi bị quản nên đâm ra cáu gắt, hai mẹ con ngày nào cũng cãi nhau, thậm chí mẹ cũng la mắng luôn sang cả tôi. Những vấn đề về chăm bé, ví dụ tôi thích con tự lập, mẹ tôi lại thích làm tất cả cho cháu; tôi muốn con hòa mình với thiên nhiên nên hay dẫn ra ngoài ngắm cây cỏ, mẹ lại phản đối. Dù không cãi nhau gay gắt như với em trai nhưng tôi vẫn luôn phải nghe mẹ phàn nàn các kiểu.

Tôi cảm thấy mình càng ngày càng bị cuộc sống bóp nghẹt; áp lực công việc rồi về tới nhà chỉ muốn gia đình êm ấm, thế nhưng lúc nào cũng gây gổ với nhau, mặt nặng mày nhẹ. Vợ chồng tôi lại như hai người đàn ông sống chung nhà, tôi rất thương con gái vì con còn quá bé, lúc nào cũng quấn lấy ba. Chồng tôi không xấu xa, bê tha như người khác, anh chăm sóc con, yêu thương con, phụ tôi việc nhà đưa đón vợ đi làm, đối xử với nhà vợ rất tốt; vậy mà trong lòng tôi lúc nào cũng cảm thấy cô đơn, mệt mỏi.

Gần đây, tôi lại có suy nghĩ tiêu cực là giá như mình đừng bắt đầu, đừng tồn tại, đừng bước vào cuộc hôn nhân này và đừng sinh ra con gái thì đã chẳng như thế này. Tôi chẳng biết chia sẻ với ai về những gì đang trải qua, vì thế càng ngày càng u uất. Mọi người có ai hiểu được nỗi lòng của tôi bây giờ không? Cảm giác trời đất bao la nhưng chẳng biết đi đâu về đâu. Mỗi ngày tôi đều cố gắng chịu đựng, không biết có thể chịu tới bao giờ.

Nguyệt

Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top