Tôi biết anh trong buổi văn nghệ tại trường, khi đó tôi học cấp ba, khờ khạo và có phần nông nổi. Anh công tác đoàn tại địa phương.
"Điều quan trọng không phải là số thời gian ở bên nhau mà là khoảng thời gian ấy chúng ta có thật sự hết lòng vì nhau không. Chung quy lại, tuổi trẻ mỗi người đều không thoát khỏi một cuộc tình. Trong cuộc tình này, có yêu, thương, vui, buồn, đau khổ, chỉ đơn giản không có thứ gọi là mãi mãi". Lời nói này làm tôi nhớ về 20 năm trước. Không biết có thể gọi là một cuộc tình không nhưng đối với tôi đây là ký ức khó quên nhất thời thanh xuân. Dù 20 năm trôi qua, những hồi ức đó như mới hôm qua.
Hồi ấy, đối với tôi, anh chững chạc nhiều so với đám bạn cùng lớp. Tình cảm của tôi cũng khó diễn tả bằng lời, chỉ biết những lần được cùng anh trò chuyện dưới tán cây sau khi tan trường là một niềm vui khó tả. Có lần xe hư, bạn bè đi học trước, tôi đứng ngoài đường để tìm bạn đi nhờ, bất chợt anh tới, vẫy tay gọi và chở tôi đến trường. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác ngồi sau anh, hồi hộp khó tả, thầm mong quãng đường đến trường cứ xa mãi.
Tết năm đó, anh đến nhà nhưng tôi lại về ngoại. Nghe ba kể lại, tôi rất buồn vì không được gặp anh. Hôm sau anh lại đến nhà tìm tôi lần nữa, không thể kể được cảm giác vui mừng và hạnh phúc lúc đó của tôi. Anh chở tôi đến nhà bạn, ánh mắt anh nhìn tôi trìu mến và dịu dàng. Với suy nghĩ ngờ nghệch của cô học trò ngây thơ hồi ấy, tôi nghĩ anh cũng có cảm tình với mình nên mới hành động vậy. Giữa chúng tôi chỉ dừng lại ở mức đó, chưa một lần anh nắm tay tôi. Tôi cứ thế vui và hy vọng với cảm xúc ngây thơ của mình. Tôi mong chuyện của hai đứa sẽ có những tiến triển tốt đẹp sau khi học xong trung học.
Cô học trò ngây thơ ngày đó đã không thể ngờ sau kỳ nghỉ hè năm lớp 11, anh rời xa tôi không lý do gì. Tôi khờ đến mức viện đủ lý do cho việc anh ngừng liên lạc. Cả năm học lớp 12 tôi không gặp anh lần nào nữa, có chăng chỉ là những lần anh thoáng qua nhưng chưa bao giờ dừng lại trước mặt tôi. Cảm giác chờ đợi, mong ngóng nhưng không gặp được anh khiến tôi buồn tê tái, chỉ biết giấu nỗi buồn trong lòng, cũng không có can đảm để tìm gặp anh, bởi chúng tôi đã là gì của nhau đâu.
Nhiều lần đạp xe ngang qua nhà anh, tôi cố tình chạy chậm lại, chỉ mong nghe tiếng anh gọi, chắc tôi sẽ ngã vào lòng anh và khóc. Cuộc đời mỗi con người, có những điều phải mất 10-20 năm mới nhận ra, lúc đó đã quá muộn. Ngày xưa tôi ngộ nhận tình cảm của anh dành cho mình, chỉ có tình cảm của tôi là thật, đối với anh là cảm xúc thoáng qua thời trai trẻ. Anh đã sớm quên tôi chỉ sau vài tháng không gặp. Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy thương mình, cuối cùng chỉ là cô học trò nhỏ tội nghiệp, khờ khạo, ấp ôm trong lòng tình cảm thanh xuân vừa chớm nở đã lụi tàn. Vài năm sau nghe tin anh lấy vợ, tôi lúc đó cũng trưởng thành rồi dần quên đi kỷ niệm đó.
Thoáng cái đã 20 năm, anh và tôi đều có gia đình ấm êm, cũng biết được tin nhau qua mạng xã hội, vài lần trò chuyện hỏi thăm xã giao. Có lần tôi cũng hỏi anh về chuyện ngày trước tại sao lại rời xa mà không lời từ biệt, anh nói không muốn ảnh hưởng đến chuyện học hành của tôi. Tôi đã nghĩ đến điều này khi lớn lên nhưng còn điều chắc chắn đúng là tình cảm anh dành cho tôi không đủ lớn và chỉ là cảm xúc thoáng qua. Cảm ơn anh đã đến với tôi trong thời thanh xuân, để tôi có cơ hội nếm trải điều ngọt ngào của cảm xúc đầu đời, rồi sự đau buồn khi mối tình đầu không trọn vẹn. Giờ tôi cũng không hề trách giận anh vì chuyện ngày xưa, ít nhất tôi đã có được khoảng thời gian sống hết lòng với tình cảm trong trẻo, không có gì hối tiếc.
Giờ ở phương trời xa, tôi thầm cầu mong cho anh hạnh phúc. Bài viết này tôi chỉ có mục đích lưu giữ lại quãng thanh xuân tươi đẹp mà mỗi người chúng ta đều có thể trải qua. Chúc mọi người luôn bình an và hạnh phúc.
Như
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc