Tôi và anh kết hôn được 12 năm, đã có hai con, cuộc sống gia đình nói chung là ổn, không hạnh phúc cũng chẳng quá buồn phiền. Anh là người chồng tốt, người cha tốt (tôi cảm thấy hài lòng), đối với bạn bè, hàng xóm thì rất vui vẻ, nhiệt tình, nói đúng hơn là quá nhiệt tình. Hàng ngày, sáng anh lo bữa sáng rồi chở con đi học, sau đó đi làm. Tôi ở nhà lo nhà cửa, trông con nhỏ và làm thêm ở nhà, chiều anh đón con về rồi quay lại chỗ làm, khoảng 6 giờ thì anh về nhà. Nếu có việc hay đám tiệc thì về trễ hơn. Về đến nhà, sau khi cơm xong cầm điện thoại lên lầu đọc báo.
Anh rất ít nói chuyện với vợ con, tôi hỏi anh vui thì trả lời, buồn thì thôi, mặt lúc nào cũng lầm lì, chẳng nói chẳng rằng, cạy miệng không nói. Lúc đầu tôi còn nói nhưng dần dần cũng chán không nói nữa, riết rồi quen. Giờ chỉ tôi và 2 con là trò chuyện với nhau thôi. Ngược lại khi nhậu vào thì anh nói rất nhiều (nói thật chẳng đâu vào đâu). Tôi bực quá la lên, đến khi anh đi ngủ thì thôi. Cuộc sống hàng ngày trôi qua như thế và giờ cũng được 12 năm rồi. Không khí gia đình dường như rất bình yên nhưng tôi thấy không ổn.
Sự việc bắt đầu từ khoảng vài tháng nay, anh than đau đầu, mất ngủ. Tôi nói anh đi khám, anh không đi (anh từng bị tai nạn giao thông chấn thương sọ não cũng vì rượu bia). Anh lại quay ra cau có với tôi, nói tôi không quan tâm anh. Thật ra việc chăm sóc 2 con, gia đình và còn công việc riêng (tôi làm kế toán) đã lấy hết sức lực, thời gian của tôi. Tôi đã cố để quan tâm đến anh nhiều hơn nhưng sức khỏe có hạn. Tôi cũng thấy có lỗi vì việc này.
Anh đi làm thì thôi nhưng về đến nhà là thấy khó chịu, mệt mỏi (nhìn như kiểu sống không nổi) nhưng khi hàng xóm có đám tiệc là anh luôn nhiệt tình. Tôi nhiều lần nói với anh sao ra ngoài thấy vui vẻ mà về nhà lại thế? Anh bảo: “Mệt lắm cũng phải cố chứ mình ở gần, khách khứa còn đó mình về sớm ai coi” (khách của hàng xóm) và ra ngoài thì “màu mè” chứ về nhà thì “màu mè” làm gì. Anh rất sợ mất lòng mọi người. Anh là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau giữa gia đình và xã hội. Người ngoài nhìn vào phải nói ngưỡng mộ. Tôi ước gì anh có thể “màu mè” một chút với vợ con cho không khí gia đình tốt hơn, mong một ngày có thể nói hơn 10 câu với vợ con.
Con tôi đã lớn và bắt đầu cảm nhận được không khí yên ắng quá của gia đình. Tôi có đòi hỏi quá đáng không? Mọi người cho tôi lời khuyên, tôi phải làm sao để cải thiện tình hình?
Vân
Post a Comment