
Sống với nhà chồng, tôi trầm cảm sau sinh, nhưng cũng may vì thế mới được nhà anh đồng ý cho ly hôn.
- Muốn quay lại với vợ cũ sau 8 năm chia tay
Tôi là người vợ trong bài: "Muốn quay lại với vợ cũ sau 8 năm chia tay". Tám năm trước tôi cũng đọc được bài viết mà anh viết lên mục này, lúc đó tôi đang làm việc tại văn phòng, nước mắt không ngừng rơi, nhưng tôi coi như không hề biết và cũng mặc định là người viết không phải anh. Vì bài viết hôm nay, anh đề cập đến tôi, giờ là 1h sáng, tôi vẫn ngồi máy tính và đánh những dòng này, mong anh ấy có thể đọc được, cũng như muốn giãi bày cùng độc giả, những người đã đứng về phía tôi, bảo vệ tôi, dù tôi và mọi người không hề biết nhau. Các bạn giúp tôi thêm tin rằng: Thế giới ngoài kia vẫn còn có quá nhiều người tốt và điều tốt đẹp.
Tôi 33 tuổi, kết hôn giữa năm 2015, lúc ấy mới học xong thạc sĩ và được nhiều nơi mời làm việc. Tôi ngây ngô nghĩ công việc anh phải trực thường xuyên nên bản thân muốn xin về gần nhà anh để chăm sóc bố mẹ anh cho tình cảm. Tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần bản thân yêu thương bố mẹ chồng hết lòng thì sẽ được đáp lại. Vì cuối năm 2015 rồi nên tôi chưa nhận việc ngay, vừa hay tới tết tôi có bầu em bé được 6 tuần, hai vợ chồng đi khám xong rồi tôi về quê sắm sửa đồ tết cho bố mẹ anh. Về nhà vào ngày 29 tết, mấy tuần đầu có bầu, tôi bị nghén nên mệt. Tôi vẫn cật lực dọn nhà cùng bố mẹ, nhưng lúc tôi mệt quá ngồi nghỉ thì bố mẹ chồng bảo: "Làm như một mình mày có bầu".
Tôi dọn dẹp nhà cửa, thịt gà rồi cỗ bàn làm 5 mâm, ăn xong mình tôi dọn dẹp rồi bê nặng nên bị sẩy thai. Tôi bị xuất huyết nhiều, nằm luôn ở đó, cả nhà chồng bận hát karaoke và bảo tôi đợi họ hát xong sẽ đưa đi viện sau vì cũng đang tết. Sau khi tôi sẩy thai, anh buồn nên hai vợ chồng động viên nhau bồi bổ sức khỏe để có em bé tiếp. Về phần tôi, rất yêu thương gia đình, không bao giờ muốn gia đình đổ vỡ ly tán. Tôi luôn xác định đã lấy ai rồi thì một lòng một dạ với họ, khó khăn nào tôi cũng sẽ bảo vệ gia đình mình. Hóa ra tôi lầm. Mặc dù tôi bao biện, đổ lỗi do mình trẻ và thiếu kinh nghiệm nhưng độc giả hãy cho tôi một lần được giãi bày hết tâm sự cho nhẹ lòng.
Lúc mang bầu lần tiếp theo, tôi được ở bên ngoài. Là tôi xin chồng cho ở ngoài để yên tâm đi làm và dưỡng thai, tránh stress. Tôi không chịu được cảnh ở chung mà mỗi bữa ăn lại phải nghe giáo huấn rồi bảo tôi đi làm về là sẵn ăn, có người hầu sướng hơn tiên. Những tháng thai kỳ của tôi khỏe mạnh và trộm vía mặc dù ở trọ một mình nhưng không nghén hay mệt gì. Còn chồng tôi dù ở cách hơn 20 km nhưng chưa bao giờ ngủ với vợ một đêm trong khoảng thời gian tôi bầu.
Tới ngày dự sinh, mẹ chồng bắt bác sĩ phải mổ lấy em bé, vì ông bà xem được giờ đẹp, trong khi tôi sinh chậm so với ngày dự sinh một tuần. Bác sĩ tôi theo từ khi có bầu tới lúc sinh kiên quyết không đồng ý cho tôi mổ, họ tin là tôi sinh thường được. Rồi tôi sinh thường, bé được hơn 4 kg. Tôi sinh con đầu, lại con to nên rạch rất đau đớn. Đẻ xong chưa đầy 3 tiếng, em bé còn chưa được tắm thì ông bà ép bằng được phải đưa cháu về nhà cho đẹp giờ. Rồi ông bà bỏ về, kệ tôi với mẹ tôi trông bé, sau đó không đoái hoài gì tới cháu mà chỉ chăm cháu ngoại.
Sinh xong em bé, câu chuyện thế nào anh ấy đã kể hết rồi. Tất cả các anh có vợ bị áp xe hoặc các chị từng bị áp xe ngực sau sinh sẽ hiểu cảm giác của một người bị áp xe nặng như tôi. Tôi bị nặng nhất khoa thời điểm đó, toàn bộ một bên ngực bị, phải nhét gạc và thay băng một ngày hai lần liên tục trong nửa tháng. Vì thế tôi không thể về nhà với con được vì nhà xa viện. Lúc ở viện chỉ có mẹ đẻ chăm tôi, hai mẹ con chia nhau từng suất cơm vì không có tiền, trong khi cả nhà chồng ở nhà đặt hải sản ăn, rồi tiệc tùng còn đăng ảnh lên mạng xã hội. Tiền điều trị bệnh của tôi cũng là tiền thai sản, tiền nuôi con cũng là tự tôi cố gắng mà có. Quả thật anh và gia đình anh chưa phải nuôi tôi ngày nào.
Ngày ra viện, tôi yếu tới suy nhược cơ thể, con bị táo bón, lại khóc dạ đề, tôi gần như kiệt sức, không có lối thoát, lại kèm theo sự dè bỉu, trách móc, mắng nhiếc không lý do của mẹ chồng: "Nhà mày có phúc lắm mới lấy được con tao. Mày đẻ con tao cũng trông, mày suốt ngày ốm đau". Cháu được 3 tháng, tôi với mẹ tôi trông cháu, 3h sáng hàng ngày tôi lang thang ở chợ đầu mối buôn rau để có tiền mua bỉm sữa cho con rồi sáng lại về đỡ mẹ. Rồi con được 4 tháng, tôi nhờ mẹ trông cho để xin đi làm sớm. Suốt những năm tháng đó tôi chưa bao giờ biết bát phở là gì, cũng cắt luôn cả bữa sáng, nếu có ăn cũng chỉ ăn vài nghìn xôi cho qua bữa thôi. Còn chồng tôi đều đặn sáng tối ăn phở và còn hẹn bạn gái cũ đi ăn nhà hàng Tây để tôi phát hiện ra.
Những gì anh ấy đã kể đều là thật nhưng anh chưa kể một chuyện nữa. Chỉ vì cháu được mọi người mừng tuổi, hay đầy tháng có tiền mừng mà tôi không nộp lại cho bà nội, anh không biết lý lẽ đánh tôi để bố mẹ vui, tới nỗi tôi đập đầu xuống đất chảy rất nhiều máu tai phải đi cấp cứu. Ông bà nội không giúp đỡ nhưng một ngày gọi video cả trăm cuộc để gặp cháu. Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn, một ngày một cuộc thì tôi chiều được, chứ ngày mấy chục cuộc thì tôi không thể theo được. Tôi bị trầm cảm sau sinh, thế nhưng may mắn sau khi ly hôn tôi đã hồi phục sức khỏe một cách kỳ lạ. Tôi làm việc không kể ngày đêm để mong con có cuộc sống đủ đầy, mẹ con tôi cố gắng mua được căn nhà mà không phải vay mượn ai, đủ cho con có chỗ chơi thoáng đãng. May mắn là tôi đi làm chăm chỉ, ai cũng mến yêu và tin tưởng, mọi người rất quý trọng tôi.
Tôi không phải là giám đốc như anh nói, nhưng có một công việc đủ nuôi con và hai mẹ con sống đủ đầy. Những năm còn làm dâu nhà anh, tết nào tôi cũng bị đói. Nói ra không ai tin được, anh đi trực tết vắng nhà, ông bà nội sáng sớm làm lễ thắp hương xong là cất hết đồ ăn rồi khóa chặt cửa bếp, tới nỗi tôi phải ăn bánh ngọt đóng gói sẵn với uống nước lọc để có sữa cho con bú, tết nhất ai dám đi sang hàng xóm xin ăn. Các chị cho con bú sẽ hiểu, cho con ti nhiều sẽ rất nhanh đói, có hôm đói quá tôi sang xin nhà bác miếng bánh chưng mà mẹ chồng phát hiện chửi tôi thâu đêm, cho rằng tôi làm nhục bố mẹ, bêu xấu chồng con. Quả thực lúc ấy tôi rất đói, lấy chồng xa nhà nên cũng không thân quen ai và không thể chạy về nhà đẻ được, tiền thì túng thiếu, phải tính toán từng đồng. Giờ tôi nghĩ lại vẫn thấy mình ngây ngô, dại dột khi cam chịu như thế. May mắn vì tôi trầm cảm mà được nhà anh đồng ý ly hôn.
Từ khi ly hôn, tôi không chia sẻ với ai; bạn bè, đồng nghiệp, người thân hầu như tôi không nói. Tôi chỉ tập trung đi làm, chăm con. Tôi muốn yên ổn để chăm con và cũng vì những tổn thương mà anh và gia đình anh gây ra cho tôi nó nặng nề quá. Tôi không giống như một số các chị em, ly hôn xong họ thoải mái chia sẻ và dũng cảm đối mặt, còn tôi cứ sống hoài trong nỗi ám ảnh mà anh và gia đình anh gây ra. Tất nhiên sau này, một ngày nào đó khi tôi cởi mở hơn sẽ yêu lại, nhưng người đó chắc chắn không phải là anh.
Số tiền anh chu cấp là tấm lòng dành cho con, tôi không có quyền tước đi sự quan tâm đó. Hơn nữa con là con anh, tôi vẫn thỉnh thoảng để anh đón con. Khi viết những dòng này, tất cả những uất ức, hận thù trong tôi lại ùa về. Suốt những năm qua, tôi tự trách bản thân ngu ngốc, chọn sai người để con khổ. Đó là câu chuyện của những năm trước, còn bây giờ không đáng nữa. Đã 3h sáng, tôi rất xin lỗi quý độc giả vì đọc những năng lượng tiêu cực này, đó là điều bản thân không mong muốn. Bao năm qua mình tôi đã rất áp lực rồi, nếu được hãy cho tôi một lời chúc bình an. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Thảo Trang
Post a Comment