Người ta nói con gái có thể thường xuyên tâm sự, nói nhỏ với mẹ, với tôi có lẽ điều đó quá xa vời. Lúc tôi lên 5 tuổi, gia đình lại đón nhận một cậu em trai nữa chào đời, nó khá kháu khỉnh, thông minh và điều ấy đã được chứng minh qua năm tháng. Giờ đây tôi đã là một học sinh lớp 8, còn em học lớp 3, tình cảm chị em tôi không bao giờ suôn sẻ cả. Nó lúc nào cũng trêu tức và thậm chí ăn nói không lễ phép với tôi. Đôi khi tôi mắng hay đánh thì không lâu sau tôi đã bị mẹ mắng rồi. Cứ thế, tôi dần ghét cái đứa em này hơn. Thậm chí nhiều lúc tôi ước gì nó không tồn tại trên thế gian này. Càng ngày tôi càng cảm thấy như là mình không còn có vị trí quan trọng trong lòng mẹ như em nữa. Cứ mỗi buổi chiều, tôi đều thấy hình ảnh mẹ đi làm về và mua cho nó nào là kem, bim bim, kẹo... trong khi đến lượt tôi hỏi thì mẹ lại bảo rằng: "Lớn rồi ăn làm gì nữa". Đến khi mất một thứ đồ nào đó hay là hỏng hóc thì người đầu tiên bị mẹ nghi ngờ và mắng cũng chính là tôi, trong khi tôi hoàn toàn không có. Nhiều lúc bản thân đã phản kháng nhưng mẹ cứ một mực khẳng định, thậm chí còn mắng nhiều hơn.

Cứ vậy những lần sau tôi không nói nữa, mẹ vẫn cứ mắng và bảo tôi là đồ vô tích sự, thiếu ý thức. Thử hỏi có bao giờ sau những chuyến du lịch người mẹ hỏi đầu tiên là tôi? Vừa về đến nhà là "Em đâu rồi con". Mẹ có biết tâm trạng của tôi lúc đó đau biết nhường nào. Rồi sau mỗi lần tức giận, người đầu tiên mẹ trút giận lên cũng là tôi, trong khi với em, mẹ vẫn giữ được thái độ ôn hòa. Dường như tôi đã trở thành nơi trút giận lý tưởng của mẹ. Mẹ mắng rồi bắt làm hết việc này việc nọ trong khi tôi chỉ biết lặng im.

Đôi khi bị điểm kém hay gặp chuyện gì buồn, tôi thường lên các trang mạng tìm cách giải stress. Tôi nhớ có một người đã nói "Hãy tâm sự với mẹ, vì mẹ là người luôn bên ta". Khi đọc xong câu ấy, nước mắt tôi lại càng chảy nhiều hơn. Tại sao những người ấy được lắng nghe lời an ủi từ mẹ mà tôi thì không. Mỗi lần tôi điểm kém thì bị mắng tới tấp, có chuyện buồn tôi định kể thì bảo là lắm chuyện. Sự quan tâm của mẹ đã dành hết cho em trai tôi, còn tôi được gì?

Gửi mẹ: Cứ mỗi đêm thấy em được nằm trong vòng tay của bố mẹ, con đau lắm mẹ à. Phải chi con cũng được như nó thì tốt biết bao. Đã hơn 7 hay 8 năm rồi, con chưa được ngủ với mẹ. À không, đúng hơn là khi có nó, con chưa bao giờ được mẹ ôm trong vòng tay. Con chỉ có thể ngủ một mình trong căn phòng kia mà thôi. Nhiều đêm con đã khóc nhiều lắm mẹ biết không? Giờ lòng con đau, thắt lắm mẹ ơi! Con phải làm gì bây giờ đây?

Mọi người, tôi phải làm sao? Hãy cho tôi một lời khuyên được không. Càng ngày tôi càng chản nản về gia đình - một nơi đáng lẽ là cái nôi hạnh phúc của mỗi người.

Linh

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top