Vợ à, anh luôn nghĩ em vẫn ở bên và dõi theo bố con anh dù mình âm dương cách biệt. Vẫn biết cuộc sống có sinh tử nhưng quá đột ngột khiến anh không thể hình dung nổi. Anh luôn nghĩ bệnh vẫn chữa khỏi được em ạ. Còn bao nhiêu ước mơ, dự định nữa mà em lại bỏ anh với con ra đi không một lời từ biệt. Con mình còn quá bé để hiểu hết được nỗi đau này. Vậy mà đã chia cách 7 tháng rồi, anh không thể quên được hình bóng em, còn in trong ký ức một gia đình nhỏ hạnh phúc đầy ắp tiếng cười. Còn đâu những ngày mình cùng đưa đón con đi học, những đêm em gối tay anh cùng tâm sự, Tết về quê rất buồn tủi khi chỉ có hai bố con chơi. Con ngây ngô hỏi mẹ đâu về với con. Đau lắm em ơi nhưng vẫn phải gượng cười để giấu đi giọt nước mắt.
Nhiều lúc anh chán quá, muốn buông xuôi tất cả, bán nhà về quê nhưng nghĩ lại mình phải mạnh mẽ và tiếp tục sống dù miệng đời ra sao. Đôi khi gia đình bên ngoại buông những lời không biết vô tình hay cố ý mà quá chua chát. Em nói rất đúng, không ai có thể hiểu được chúng mình đâu. Anh sẽ thực hiện hết những dự định mà hai vợ chồng mình đã tính, hơn hết là vì con. Anh sẽ làm trả nợ ngân hàng số tiền mình mua nhà, sau đó tùy tình hình rồi tính tiếp. Em yên tâm, anh sẽ thay em báo hiếu bố mẹ và sống đúng đạo làm con, trước sau như một.
Số tiền bảo hiểm, mai táng của em anh gửi tiết kiệm cho con hết rồi. Tất cả những vật kỷ niệm anh vẫn cất kỹ, sau này sẽ đưa và kể về em cho con biết, rằng em là một người vợ, người mẹ trên cả tuyệt vời khi con khôn lớn. Tiền tiết kiệm của vợ chồng mình anh muốn rút để trả nợ mà bố mẹ không ký, trong khi đó ai cũng biết vợ chồng mình tự lực tất cả. Em bệnh ai ở bên và em mất ai đưa em về quê với ông bà tổ tiên? Rồi anh về quê làm thất tuần mà mời bố mẹ không lên. Con tim có 4 ngăn, anh xin cất giữ những kỷ niệm của chúng mình vào ngăn thứ 4.
Long
Post a Comment