Tôi biết khi viết ra những dòng tâm sự này mọi người sẽ chửi rủa tôi khốn nạn, như từ mà em gái đã dành cho tôi, tôi biết rằng hai từ đó không quá đáng chút nào. Bây giờ trong thâm tâm tôi, trong mọi khoảng trống thời gian đều hiện lên hai chữ đó. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi và hai người em gái họ ở gần nhà nhau. Vì không có em gái ruột nên tôi thương yêu hai đứa em họ này nhiều lắm, xem như em ruột mình, tối tối vẫn xuống nhà chơi, dạy em học và chơi với em. Lúc nào muộn tôi ngủ lại và ngủ chung với hai em. Việc ngủ chung này chính là nguyên nhân dẫn đến tội lỗi của tôi bây giờ.
Từ hồi đó tới khi hai chị em lên cấp ba, đến cách đây gần một tháng, tôi và hai em vẫn thỉnh thoảng ngủ chung với nhau. Sau khi hai em học xong, mấy anh em lại trò chuyện vui vẻ và tôi với vai trò người anh vẫn không quên nhắc em làm bài tập, ngủ sớm, rồi gọi em dậy đi học. Hai em hay tâm sự với tôi nhiều thứ về trường, lớp, bạn bè và nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống. Mỗi lần tâm sự tôi đều suy nghĩ và cố gắng đưa ra những ý kiến khách quan, tốt nhất cho hai em. Về phần tôi, từ nhỏ vốn không phải là người thông minh nhưng học cũng tạm ổn, đạt được một số kết quả nhất định, ở nhà cũng ngoan, biết cư xử, hay giúp mẹ việc nhà và nhiều thứ khác nên cả ba mẹ với hai em đều lấy tôi ra để làm gương. Hai em cũng rất quý mến và tôn trọng tôi. Tôi thương em mình nên có đi học xa nhà về hay khi đã đi làm, tôi đều mua quà cho hai em. Thực sự tôi coi hai em như em gái ruột của mình.
Quãng thời gian đó thực sự hạnh phúc nhất đối với tôi, dù buồn bất cứ chuyện gì nhưng cứ gặp hai đứa là tôi lại vui lên. Tội lỗi của tôi bắt đầu từ trước Tết hơn một tuần. Tôi vẫn chưa có người yêu và luôn nghĩ ổn định mọi thứ rồi mới yêu, xác định yêu là sẽ cưới vì sợ làm người yêu mình bị thiệt thòi. Tôi luôn nghĩ như vậy cho người yêu tương lai của mình nhưng bản thân lại là người gây ra tội lỗi nghiêm trọng đối với hai đứa em tôi thương nhất. Trong khi ngủ, vì một thoáng tò mò, không kiềm chế được bản thân, tôi đã sờ lên người một cô em. Sau đó tôi đã rất hối hận nhưng tiếp lần sau, lý trí không thắng được phần "con" trong tôi, vậy là tôi đã tái phạm. Lần này em phát hiện ra nhưng im lặng. Kể từ sau hôm đó hai chị em không ngủ chung với tôi nữa, thái độ cũng có khác đi nhưng tôi vẫn không đoán được lý do.
Trước Tết một tuần, hai anh em có mâu thuẫn nhỏ với nhau, tôi đã hỏi không biết em coi tôi là người như thế nào? Kết cục tôi nhận được câu trả lời thật từ em. Em nói đã biết hành động của tôi nhưng không nói ra vì sợ ăn Tết sẽ mất vui, giờ tôi đã hỏi thì sẽ nói thẳng. Em nói rất tức giận khi biết hành động tôi đã làm và định nói cho mẹ nghe nhưng rồi kiềm chế được. Em đã gọi tôi bằng từ ''khốn nạn''. Em nói tôi tốt bụng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài còn bên trong lại khác. Nghe em nói tim tôi như ngừng đập. Tôi cố lấy lại bình tĩnh để trả lời em nhưng không có gì để có thể nói ngay lúc đó. Tôi biết mình tồi tệ đúng như em đã nói, ngay cả em họ mình mà cũng dám làm như vậy, tôi ân hận và day dứt vô cùng, nhưng còn câu em nói tôi tốt bụng chỉ là cái vỏ bên ngoài làm tim tôi đau nhói. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có ý như em nói. Tôi luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với hai em, cho đến khi có hành động ngu xuẩn đó.
Kể từ sau cuộc nói chuyện ấy, mỗi lần gặp em tôi lại không dám nhìn thẳng, mặc dù rất muốn hỏi thăm, quan tâm và chăm sóc em như trước. Em cũng lạnh lùng với tôi hơn trước. Nhìn thấy em vui vẻ với những người anh em khác của mình mà lòng tôi đau nhói. Tôi không dám mở lời với em, càng không dám lại gần em như trước. Nhưng càng như vậy tôi càng sợ, sợ sẽ mất đi người em gái mà tôi yêu thương nhất. Trong đầu tôi lúc nào cũng hiện ra những câu em đã nói với tôi, ngay cả khi làm việc và trong giấc ngủ. Tôi day dứt và ân hận lắm, nhiều khi đi ngoài đường tôi thầm mong có ai đó cướp đi mạng sống của mình cho xong, hoặc là tôi sẽ tự mình tìm tới cái chết. Có như vậy tôi mới không còn day dứt, không còn phải suy nghĩ nữa. Tôi muốn nói ra sự xấu xa của mình cho mọi người biết nhưng lại không đủ can đảm. Có lẽ chỉ có cái chết mới làm cho lòng tôi thôi suy nghĩ về lỗi lầm này. Khi tôi nói ra sự thật này trên đây, có lẽ người thân sẽ biết được, nhưng tôi không thể giấu trong lòng mãi được, tôi sẽ day dứt đến chết mất.
Con xin lỗi mọi người vì những gì đã phạm phải. Nếu ai đó đọc được những dòng này và biết đó là con, con xin chịu mọi hình phạt cho lỗi lầm đã gây ra, chỉ mong nhận được một lời tha thứ từ em là con đã mãn nguyện lắm rồi. Xin độc giả dù chửi bới tôi như thế nào cũng được, chỉ mong hãy chỉ cho tôi một con đường sống, làm sao để tôi có thể sửa chữa lỗi lầm của mình với em họ, làm sao để tình anh em của chúng tôi có thể quay về như ngày xưa. Tôi không hề muốn mất đi người em họ như vậy.
Em họ ơi, anh thực sự rất xin lỗi và ân hận về tội lỗi mình đã gây ra. Anh phải làm sao để có thể bù đắp cho em, để mình có thể trở về như ngày xưa được đây? Nếu không còn cách nào khác, có lẽ chọn lựa cái chết là cách duy nhất mà anh có thể làm được. Anh thực sự xin lỗi em.
Tùng
Post a Comment