Tôi 22 tuổi, anh hơn tôi một tuổi. Vì gia đình anh khó khăn nên học hết cấp 2 đã lên Sài Gòn sinh sống, làm việc. Anh trải đời sớm vì là người có suy nghĩ chín chắn, trưởng thành hơn tuổi, anh cũng có ý chí làm việc và là người tham vọng. Anh thường nói với tôi rằng từ nhỏ đã không có một gia đình trọn vẹn, anh rất muốn sau này có thể xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình. Đó cũng là lý do anh phấn đấu làm việc. Anh có 3 cửa hàng kinh doanh nhỏ, nhưng dạo gần đây công việc gặp khó khăn. Chuyện tình cảm của chúng tôi cũng từ đây gặp nhiều vấn đề.

Cửa hàng của anh sắp tới phải đóng cửa vì làm ăn thua lỗ. Anh đang đi làm thuê cho một công ty vệ sinh công nghiệp, cũng muốn chuyển hướng sang lĩnh vực này. Anh làm việc suốt ngày đêm, có những hôm làm đến 3 giờ sáng. Anh thường xuyên than mệt, thiếu ngủ, đau lưng. Tôi thương anh nhưng cũng chỉ biết động viên anh hơn. Anh không thể dành thời gian cho tôi nhiều như trước được, một tuần cũng chỉ gặp một chút thôi. Anh dễ nổi cáu với tôi, có khi gọi điện thoại mà anh chuẩn bị ăn cơm ở công ty là tôi muốn nói chuyện thêm chút nữa, thế là anh nạt nộ tôi. Trước giờ anh chưa như vậy nên tôi cũng hơi tủi, cho rằng anh đã khác trước.

Rồi một buổi cuối tuần, chúng tôi cùng đi chợ về phòng tôi nấu ăn, cũng ít thôi. Anh bảo: "Anh mua cá rồi, em trả tiền mua rau đi". Tôi đồng ý, lúc về hỏi khéo anh: "Nãy anh hết tiền hay sao mà nói em trả tiền rau vậy". Anh nói lại rằng: "Cái gì anh cũng chi thì làm sao mà có dư được em", nghe xong trong lòng tôi rất buồn. Chúng tôi đâu có nhiều thời gian đi chơi như người ta, lâu lâu mới có dịp, mà gặp nhau toàn ra công viên nói chuyện rồi thôi. Khi đi ăn tôi cũng không để anh trả tiền hết. Thật sự anh không tốn nhiều tiền để đi chơi với tôi, vì tôi cũng biết nghĩ cho anh, anh làm việc khó khăn mới kiếm ra. Tiền mua rau tất nhiên không nhiều nhưng anh lại tính với tôi như vậy.

Mới hôm qua, chúng tôi có nói chuyện với nhau, tôi hỏi anh lễ này mình đi đâu chơi đi anh, lâu rồi không đi, phải nghỉ ngơi chứ. Thế mà anh nói ngay: "Đi cũng được, quan trọng là bao nhiêu tiền, chẳng lẽ làm ra bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu". Tôi buồn vì những câu nói này của anh, không cần biết anh kiếm ra bao nhiêu tiền, ít hay nhiều, tôi chỉ hy vọng người yêu của mình không tiếc tiền tiêu cho mình như vậy. Vì đối với tôi, yêu là nghiêm túc, có thể họ sau này là người đàn ông của mình nên tôi luôn nhìn họ trong vai trò là người chồng, người cha tương lai. Tôi không cần họ phải nuôi mình nhưng họ cũng phải có đủ khả năng đó và sẵn lòng làm như vậy, chứ không phải kiểu chi ly, tính toán.

Chuyện của tôi nhỏ như vậy thôi nhưng không biết phải nghĩ sao cho đúng, cư xử với anh như thế nào cho phải. Mong mọi người có thể nhận định giúp tôi và cho một lời khuyên để bản thân có thể nhìn nhận đúng về mối quan hệ này. Cảm ơn quý độc giả.

Huyền

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top