Câu chuyện của tôi khúc mắc cũng ở vấn đề tiền bạc mà ra. Tôi là 8x đời cuối, bạn trai kém 3 tuổi, quen nhau gần một năm và đã chia tay hơn một tháng. Khi quen nhau, bạn ấy đang là nhân viên văn phòng với mức lương khoảng 5 triệu, có đi hát ở quán cà phê thêm được trên dưới 200 nghìn đồng/tối, tổng thu nhập tầm 7,8 triệu. Quan điểm của tôi là không quan trọng quá khứ và hiện tại, chỉ cần biết tương lai sẽ cố gắng ra sao, nên "nghèo" với tôi mà nói chưa bao giờ là vấn đề. Tôi cũng có một công việc văn phòng, lương thưởng khoảng 20 triệu/tháng, nhưng thu nhập ngoài của tôi cao hơn rất nhiều. Sau khi quen bạn ấy 2 tháng thì tôi nghỉ làm văn phòng vì chán phải đi làm mỗi ngày, mức lương thưởng ở công ty không ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi. Tôi thấy bạn làm cực quá, nói bạn hãy về làm cho tôi, mức 10 triệu/tháng, thực tế không phải làm gì nhiều, chỉ vài tiếng một tuần. Công việc chỉ là cái cớ vì tôi rất chạnh lòng khi nhìn người mình yêu cực khổ kiếm tiền. Bạn ấy có bệnh, đi hát sẽ không tốt cho sức khỏe.

Sau đó tôi rủ bạn đi xuyên Việt, chi phí tôi trả toàn bộ, vẫn trả lương cho bạn 5 triệu/tháng, vì gia đình bạn ấy rất nghèo. Bạn đi làm vất vả vẫn gửi về 2 triệu mỗi tháng vì nếu không có tiền thì ba phải đi làm hồ rất cực. Chúng tôi đi được hai chục tỉnh thành thì cãi vã cũng vì bạn tiếc tiền, xót tiền nên luôn khó chịu khi tôi muốn đi nhiều điểm tham quan và ăn uống này kia. Chúng tôi quay về Sài Gòn, không đi nữa. Trong lúc đi xuyên Việt có qua miền Tây, tôi muốn ghé nhà bạn. Nhà bạn nghèo nên không dám dẫn tôi về chơi, thuyết phục rất lâu bạn mới chịu và nói là nhà như túp lều thôi. Khi bước vào nhà, tôi bất ngờ dù được báo trước,  không ngờ lại đơn giản đến thế. Vật dụng giá trị nhất là chiếc tivi màn hình lồi chập chờn màu vì đã bị hư rồi sửa, nếu bán chắc chỉ được vài trăm nghìn. Tức là, tất cả tài sản trong nhà ấy gộp lại không bằng một chiếc điện thoại thông minh tầm trung.

Đồ đạc của bạn tôi mua sắm nhiều, từ áo giày tới điện thoại, laptop, ăn uống này kia tôi cũng trả là chính. Cãi vã chia tay rất nhiều lần nhưng gần đây nhất đỉnh điểm là một trong nhiều khoản tiền tôi nhờ bạn ấy nhận giùm, bạn báo do lỗi ngân hàng làm mất tiền, họ chỉ đền 50% nhưng ngân hàng đã thỏa thuận không được tiết lộ thông tin nên không đưa cho tôi bất kỳ chứng cứ nào xác minh có chuyện này xảy ra hay không. Tôi chửi bạn ấy rất nhiều, nói bạn lừa gạt, làm tiền tôi này kia, nghèo và hèn. Tôi cảm thấy như mình bị dắt mũi, cảm giác rất đau, đau vì tình cảm công sức mình bỏ ra, vì tiền mổ của mẹ bạn, tiền này tiền kia bạn mượn tôi đều cho bạn ấy luôn (xóa nợ), tại sao món tiền này chỉ hơn 20 triệu mà bạn mờ ám. Tôi chửi bạn ấy không thương tiếc, bản thân vừa chửi vừa đau.

Tôi chia tay, sau đó nói bạn quay lại như những lần trước mà bạn không chịu quay lại nữa. Bạn kêu mang ơn tôi không bao giờ quên nhưng muốn tự mình kiếm tiền. Bạn nói không lấy mười mấy triệu đó của tôi, bạn kêu sẽ cố gắng làm giàu để sau này có tiền sẽ dám tự tin đứng trước mặt tôi, chứ nếu quay lại sẽ lại dựa dẫm vào tôi, nhục lắm. Giờ bạn đang thất nghiệp vì lúc nghỉ việc để làm cho tôi giờ quay lại đã hết vị trí ở công ty cũ rồi, gia đình thì quá nghèo, mới được nhà nước cấp cho 50 triệu để xây nhà theo diện chính sách, số tiền đó sao đủ xây? Tự xây lấy cũng phải mất hơn trăm triệu, tiền mẹ bệnh mổ lần hai đã phải vay mượn, giờ bạn ấy lên lại Sài Gòn chạy xe ôm phụ tiền gia đình, không dám thuê nhà trọ vì tốn kém, chỉ để đồ ở nhà người thân, sáng về tắm rửa, còn lại lang thang cả ngày ngoài đường.

Mỗi ngày trôi qua ruột gan tôi như dao cắt, Sài Gòn dạo này nắng như đổ lửa, bạn lại bệnh gan khá nặng, chạy mỗi cuốc xe lời một hai chục ngàn, tôi có mua thẻ bảo hiểm dịch vụ cho bạn khi còn quen nhau, nhưng tiền đâu bạn đi khám, có khám cũng làm gì có tiền mua thuốc, muốn chữa bệnh thì tiền thuốc cũng ba bốn triệu mỗi tháng, uống cả năm hoặc theo hơn. Nếu bạn ấy như người ta, có tiền bạc, công việc ổn định thì tôi đã yên tâm chia tay, nhưng bạn ấy đang khó khăn, tôi không đành lòng bỏ mặc. Thu nhập của tôi trên trăm triệu nên việc cho bạn mượn xây nhà, để trị bệnh đều không thành vấn đề, tôi có thể cho luôn, nhưng nghĩ lại đúng là nên cho mượn, đó cũng là tôn trọng bạn.

Vấn đề là giờ bạn không muốn nhận một đồng nào từ tôi, dù là mượn. Tôi cũng hiểu, suy nghĩ của bạn và tôi quá khác nhau, có thể nói tôi hơn bạn một cái đầu, bạn luôn bị áp lực khi quen tôi. Hiện tại, tôi đã suy nghĩ kỹ, thấy mình yêu bạn, muốn bạn quay lại, chuyện tình cảm bắt đầu lại từ đầu, hai người sẽ tôn trọng nhau, tôi sẽ không thúc ép, đặt kỳ vọng quá nhiều nữa. Mỗi người có một tư duy xử lý sự việc khác nhau, nếu tôi thất nghiệp như bạn sẽ dễ dàng tìm được công việc ở công ty khác, bạn lại rất khó khăn để tìm việc. Tôi không phải "lá ngọc cành vàng" hay gia đình có điều kiện, thời sinh viên gia đình chu cấp 1,5 triệu mỗi tháng, tức mỗi ngày chỉ 50 nghìn bao gồm tiền thuê phòng trọ, tiền ăn, tiền mua quần áo, đi chơi...

Tôi thấy xét cả ngoại hình lẫn tiền bạc đều nhỉnh hơn bạn bè, dĩ nhiên núi cao còn có núi cao hơn, tôi cũng không bằng rất nhiều người, không phân bì mình hơn ai. Quan điểm của tôi "tiền bạc là thứ dễ kiếm nhất", không quan trọng chuyện bạn trai nghèo hay kiếm được ít tiền, tôi chỉ muốn quen nhau thì phải cố gắng đi lên càng nhanh càng tốt, trước mắt là để không thua bạn gái, giảm bớt áp lực là nam nhi mà chưa phải chỗ dựa, sau là để bản thân cũng thoải mái tiền bạc, muốn chu cấp cho gia đình hay làm gì cũng dễ. Tôi biết mình đã sai khi chủ động bao bọc bạn, khiến bạn ấy bị cuốn theo. Tôi có thể quen một người nào đó điều kiện tốt hơn, nhưng tôi nghĩ cũng có thể quen bạn ấy rồi đi lên dần. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Hân

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top