Trời bắt đầu vào hè cũng là lúc oi bức khó chịu, tôi muốn chia sẻ đến các bạn đọc câu chuyện này để quên đi một năm trước tôi đã trải qua một sự việc đau lòng. Năm ngoái, anh liên tục ép tôi ly hôn để giải thoát cho anh đi với người con gái ấy. Chỉ vì con cái chưa có nên chúng tôi cãi vã, kinh tế lại eo hẹp, vợ chồng mất dần sự yêu thương thay vào đó là mâu thuẫn, cáu gắt. Rồi cái gì đến cũng đến, tôi uất ức, đau khổ vì bản thân đã cố gắng làm tốt phận làm dâu, làm vợ nhưng vẫn chưa thể trọn vẹn khi chưa có con sau một năm cưới. Tôi đã đau đớn khi biết chồng có người khác, anh cũng không hối cải để quay về với gia đình.

Tôi và bạn tôi có tìm gặp cô gái đó nói chuyện, cô ta né tránh rồi nhanh chóng xin phép về. Sau cuộc nói chuyện bất thành đó, chồng nghe nói tôi đánh ghen nên đã chia tay tôi thẳng thừng. Với tính cách của tôi rất ngại to tiếng, không bao giờ chửi bậy, lại thường xuyên tư vấn luật cho khách hàng, những vụ ly hôn tôi hiểu hơn ai hết, người trong cuộc bao giờ cũng khổ và khó giải thích. Chồng nộp đơn lên tòa ngay hôm sau, tôi nhận được thông báo sau khoảng thời gian nhất định, trong lòng cũng muốn giải thoát nhưng lại có ý nghĩ cay cú không thể cho họ dễ dàng đến với nhau được như thế. Rồi tôi viện nhiều lý do để tòa không thể xử lý vụ việc của tôi được, anh đã phải rút đơn về, cuộc sống mỗi người một nơi là vậy.

Trong lúc hiếu thắng tôi nghĩ tại sao họ có thể coi thường mình như vậy, tôi không chấp nhận điều đó. Tôi đã gửi đơn đến cơ quan hai người đó nhờ xử lý, có biện pháp đối với nhân tình của chồng và chồng. Họ sẽ phải chịu điều tiếng của người đời, tôi cũng bước đi khỏi nhà chồng, không liên lạc gì với gia đình đó nữa. Chồng đã công khai đến ở với cô gái đó sau thời gian họ đấu tranh vì tình yêu đích thực của đời mình. Tôi cố gắng quên hết ký ức về anh, cũng chịu những lời đàm tiếu của bà con làng xóm nhưng chấp nhận hết vì có bố mẹ anh chị em ở bên. Giờ tôi đã đối diện sự thật và suy ngẫm những gì nên buông bỏ, những gì cần giữ lại. Tôi đã quên đi bằng những ngày cố gắng làm việc, làm đẹp cho bản thân, phấn đấu để thành công. Đến giờ tôi cũng có nhà Hà Nội, công việc dần ổn định, chuẩn bị mở công ty riêng về luật, tài chính tôi luôn tự lập ít khi phải chịu áp lực tiền nong.

Khi lòng nhẹ nhàng lại, tôi đã liên lạc với anh để giải quyết thủ tục ly hôn theo pháp luật. Lúc đầu anh không chịu hợp tác, vẫn thái độ như xưa, nóng tính và chửi thề, tôi không thể nói chuyện đủ ba câu. Tôi bực bội nhưng cố nhẫn nhịn nói chuyện bình tĩnh. Anh hẹn gặp tôi để nói chuyện cho thoải mái nhưng tôi lúc nào cũng sợ sệt và nghĩ anh sẽ làm gì mình. Nơi tôi ở chưa ai biết chuyện tôi đã có chồng. Tôi luôn sống một mình, muốn được bình yên sốn, không muốn ai đào bới chuyện quá khứ, không muốn anh biết nơi tôi ở. Tôi đã giải quyết tâm ý vứt bỏ mọi thứ để đàm phán với anh, để đi đến giải quyết mọi thứ cho nhau vì bản thân còn nhiều dự định để làm.

Chúng tôi cởi mở nói chuyện và thấy cả hai đều có lỗi vì đã không hiểu cho nhau, dẫn đến mọi việc đi quá giới hạn không thể chung sống được nữa. Anh hỏi: “Anh muốn em quay về để chúng ta làm lại từ đầu, em có đồng ý không”? Tôi đã không ngần ngại từ chối. Ai cũng có sự lựa chọn của riêng mình, bát nước hất đi không bao giờ lấy lại nguyên vẹn được vì đó đã có những vết dao, tổn thương. Nếu trước khi nộp đơn ra tòa anh hỏi thế chắc tôi vui lắm, giờ tôi đã quen không có anh, cuộc sống như thời chưa có gia đình.

29 tuổi, tôi kết hôn được ba năm, ly thân hai năm, giờ chuẩn bị nhận được quyết định tòa án sẽ không còn là gì của nhau, tôi thấy những gì không thuộc về ta, dù có níu kéo cũng chỉ là vô vọng. Hãy buông bỏ mọi thứ để có thể nhẹ nhõm và sống tốt hơn. Giờ chúng tôi làm bạn, có thể sẻ chia nhiều điều. Tôi cảm thấy có thể mất cái này ông trời sẽ mang đến cho mình niềm vui khác. Mong các bạn hãy có cái nhìn đa chiều về hoàn cảnh của tôi.

Loan

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top