"Tình chị duyên em", liệu điều không tưởng ấy có bao giờ thành sự thật, dẫu chỉ là 1% thì tôi vẫn hy vọng, nhưng tôi không thể có dù % rất nhỏ bé ấy. Tôi, một chàng trai yêu đơn phương em đã 15 năm. Lần đầu tôi gặp em từ hồi học cấp 2 trong một ngôi trường ở thành phố Biên Hòa này, tôi lớp 9, còn em học sau tôi. Từ ngày đầu tiên xuất hiện hình ảnh ấy, dường như ngày nào tôi cũng lén lút đợi ở chân cầu thang để được nhìn thấy em, lặng lẽ như người vô hình, tôi biết mình thương em. Vì còn là học sinh nên tình cảm đơn phương ấy tôi vẫn giữ trong lòng, ánh mắt và nụ cười ấy làm một chàng trai nhút nhát như tôi cảm thấy ấm áp.

Thời gian qua đi, tôi lên cấp 3, tình cảm ấy chưa một lần dám nói, thậm chí chưa dám làm quen, tôi không còn gặp em nữa. Tình cờ một thời gian sau tôi chạy xe máy ngang qua thì thấy em trong một tiệm tạp hóa, tôi mất hết 5 phút để lấy can đảm quay lại tiệm đó tìm em, nhưng em đi rồi. Sự nghiệt ngã của số phận, khoảng 7 năm sau tôi quen một người con gái, ngày đầu tiên ra mắt gia đình, tôi như hoảng loạn khi gặp em gái của cô ấy chính là em. Tim tôi loạn nhịp, vừa bất ngờ vừa cay đắng. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi đóng vai người yêu của chị gái một cách hoàn hảo, nhưng tim luôn hướng về em. Em dễ thương, học giỏi, nguyên tắc và mỗi lần nhìn tôi hay cười với tôi là tôi phải né tránh ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Những lúc đó tim tôi luôn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi yêu em đơn phương một cách chân thành và tội lỗi.

Tôi biết từng sở thích của em, nhớ từng câu nói của em, ghen một cách thầm lặng khi em kể về người con trai nào khác. Cứ như thế 2 năm trôi qua, tôi và bạn gái chia tay, cô ấy nhanh chóng có người yêu mới, có thể đã kết hôn. Còn với em, tôi vẫn thầm lặng theo dõi, em chặn mọi liên lạc với tôi. Không hiểu tại sao em lại ghét tôi như vậy, bằng một vài cách nào đó tôi vẫn theo dõi được em, những hình ảnh của em, chỗ em làm, những hoạt động của em. 15 năm trôi qua như vậy, em vẫn chưa có người yêu, cá tính và nguyên tắc, đối với em gia đình là tất cả, tôi vẫn mong em đừng có người yêu. Có lẽ tôi quá ích kỷ, sự ích kỷ của một kẻ không có quyền được ích kỷ.

Tôi ích kỷ một cách ghê tợn, mù quáng, mong em sẽ bị gì đó ảnh hưởng đến nhan sắc hoặc sức khỏe để không ai có thể để ý đến em, thương em, lúc đó tôi sẽ có cơ hội đến bên và chăm sóc em suốt đời. Nhưng tôi biết dù em có bị gì đó vẫn sẽ không cho tôi cơ hội, vì đối với em gia đình là tất cả, em sẽ không bao giờ làm chị buồn. Những lúc nghĩ đến điều đó tôi thấy mình thật tuyệt vọng, ác độc, tôi chợt rơi nước mắt. Thôi thì, tôi sẽ giữ mãi tình cảm đơn phương này, 15 năm những viễn cảnh tôi vẽ ra trong đầu thật đẹp, thuần khiết, trong sáng. Tôi tự hạnh phúc, tự đau khổ, tự khóc một mình trong mưa, tự ghen tuông dù không có quyền được ghen. Dù chỉ 1% thì tôi cũng hy vọng vì tình yêu này là thật, vì tim tôi loạn nhịp khi nghĩ về em. Tôi luôn tìm kiếm hình bóng em trong hàng ngàn người con gái khác.

Giá như số phận không sắp đặt một cách oan nghiệt như vậy, giá như tôi không gặp chị của em thì có lẽ tôi sẽ làm tất cả. Tôi sợ một ngày nào đó em lên xe hoa, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra. Tôi không biết có vượt qua được không nữa, tôi không dám nghĩ tới. Tôi yêu em nhiều lắm, yêu bằng cả mạng sống này, cuộc đời này, nhưng cũng chỉ dám nói trong câm lặng, dùng nick ảo mà thôi. Tôi lấy hình của em và ghép chung với tôi thành một đôi thật đẹp, tôi giấu kỹ bức hình đó, không một ai biết, chỉ mình tôi biết và tự hạnh phúc mỗi khi ngắm nhìn nó.
Ai cũng tìm được người thương trong mỗi cuộc đời mình, tôi cũng tìm được, là em đó. Liệu phép màu có xảy ra không? Xin phép màu hãy xảy ra dù chỉ là 1% tôi sẽ làm tất cả. 15 tôi vẫn chờ em tiếp, em nhé, cô gái sinh năm 1992.

Thuận

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top