Gửi anh, người chồng vô tâm!

Chúng ta hạnh phúc bên nhau đã được 8 năm, cùng vượt qua bao khó khăn, sóng gió của cuộc sống và vẫn nắm tay nhau đến tận giờ. Em biết chồng yêu em, yêu con và em cũng thế, gia đình chúng ta là ba ngọn nến lung linh, thắp sáng một gia đình. Em không biết nữa, có thể em quá nhảy cảm nên đôi lúc thấy mệt mỏi với những lo toan hàng ngày mà mình luôn cho đó là niềm hạnh phúc của một gia đình, có thể cũng tại em đã biến anh trở thành một đứa trẻ to xác mang trong mình hình hài một người đàn ông trưởng thành.

Ngày xưa, khi chúng ta yêu nhau, em đã cảm nhận được ở anh một chút trẻ con, vô tâm hời hợt. Đã có lúc em muốn dừng lại nhưng anh là người tốt, bản tính hiền lành nhân hậu, em nghĩ không ai hoàn hảo, một con người có bản chất tốt thì sẽ làm một người chồng người cha tốt. Đánh giá của em quả không sai, 8 năm bên nhau anh vẫn hiền lành, yêu vợ thương con, chưa bao giờ phàn nàn em điều gì. Em không biết nữa, mình có đòi hỏi quá nhiều ở chồng hay không nhưng thấy tủi thân vì chưa bao giờ nhận được ở chồng một bông hoa, một món quà vào các ngày lễ, tết, sinh nhật; cũng như những lời hỏi thăm thường ngày mỗi khi em mệt mỏi vì công việc hay cảm cúm. Anh vẫn thế, vô tư như một đứa trẻ, không màng đến những lo toan trong cuộc sống, tất cả đã có em lo. Anh bỏ mặc em với gánh nặng cơm áo gạo tiền của gia đình, từ việc con học hành, ốm đau ăn uống, từ cái nhỏ nhất của gia đình đến việc lớn lao, thậm chí cả bản thân anh em cũng lo nốt.

Anh vô tư với mọi sự việc nhưng lại không vô tư với tiền, chưa bao giờ anh vô tư đưa lương cho em cả, suốt 8 năm bên nhau anh toàn giữ lương cho riêng mình, không cần biết gia đình sống thế nào trên đồng lương của em. Anh thật thông minh khi đúc rút ra một phương châm: “Tiền của anh là tiền của anh, tiền của em cũng là tiền của anh” nên anh giành làm tay hòm chìa khoá, lấy hẳn nửa thu nhập của em để giữ, số còn lại để em thoải mái chi tiêu “cơm nước”. Anh cũng thật thông minh biết bao khi nói đã làm vợ chồng rồi của cải là của chung, ai đứng tên cũng được và anh sẽ giành cái phần "khó khăn” đứng tên tất cả tài sản, kể cả sổ tiết kiệm của vợ chồng mình. Anh cũng thật đáng yêu khi vào một ngày đẹp trời mang tất cả tiền tiết kiệm cho đứa em mượn, còn dễ thương hơn nữa khi em đề nghị đưa một số tiền để làm vốn kinh doanh kiếm thêm thu nhập mà anh lại bảo mất thì tiền đâu để trả.

Em trân trọng hạnh phúc gia đình nên yêu thương chồng con vô điều kiện, vậy mà vẫn cảm thấy mệt mỏi quá chừng, cứ phải cố gắng làm thêm thật nhiều để cuộc sống gia đình mình thoải mái, con cái đầy đủ, chồng tươm tất mỗi khi ra đường. Mặc dù thu nhập cao gấp ba lần anh nhưng chưa bao giờ em để anh phải tự ti về điều đó, đối với em anh vẫn là trụ cột, là người đàn ông để em dựa vào, vòng tay anh vẫn ấm áp khi em sà vào đó.

Hôm nay em thấy mình mệt mỏi, kiệt sức, sao anh không rửa bát vừa ăn dở để trên phòng khách đi, sao con bừa bộn thế mà anh không dẹp lại cho gọn gàng, không treo cái khăn tắm vứt trên xe vào nhà tắm. Anh vẫn đó, ngồi trên ghế sô pha, xem một bộ phim, tận hưởng ngày thứ bảy ngọt ngào ở nhà, chiều em đi làm về ắt hẳn nhà cửa sẽ có người dọn dẹp, mâm cơm sẽ bê lên trước mặt, còn xới sẵn cho anh nữa cơ. Anh chỉ việc lên giường ngủ, mọi việc lại có em lo.

Em đã làm hư anh, hay tại em tự làm hư mình, bản thân mong muốn được chồng làm chỗ dựa? Muốn anh cùng chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, muốn chồng vô tư giao tay hòm chìa khoá cho em, muốn chồng bình đẳng trong trong việc đứng tên tài sản để em không phải giật mình khi chợt nghĩ mình sẽ trắng tay nếu một ngày trời giông bão. Xin thứ lỗi cho những tính toán ích kỷ rất đỗi đàn bà của em. Yêu chồng!

Lệ

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top