Tôi, một cô gái bình thường như bao cô gái khác ngoài kia, lớn lên từ vùng quê nghèo khó nhưng quyết tâm lớn nhất của tôi là bám theo con chữ, tôi nhận ra hoài bão của mình phải xây dựng bằng kiến thức. 12 năm ngồi ghế nhà trường, 4 năm trên giảng đường đại học, đó là những năm tháng rực rỡ của cuộc đời tôi. Có lẽ điều không bao giờ tôi hối tiếc là tin vào những việc mình chọn lựa và quyết định. Nói cho cùng, với một đứa con gái thấp bé và không lấy gì là xinh đẹp như tôi thì gia đình và sự học chính là niềm tự hào vô bờ bến. Có nhiều người nghĩ chỉ học đại học thôi có gì đáng tự hào đâu nhỉ? Nhưng với tôi, để được đến trường như thế ba mẹ đã đổ bao nhọc nhằn và mồ hôi của nhiều năm ròng rã, chỉ cần nghĩ đến thôi nước mắt tôi đã chực trào ra.

Tôi ra trường và xin vào làm ở công ty phần mềm, lương ban đầu không cao nhưng tôi vẫn làm vì muốn tích lũy kinh nghiệm và hơn nữa là để trang trải một phần cuộc sống. Hai tháng trôi qua, những tưởng tất cả đều tốt đẹp, cuộc sống tôi bấy giờ không nhiều tiền nhưng ổn và tôi thấy điều đó thật tuyệt vời. Tôi thường xuyên có những cơn đau bụng không rõ nguyên nhân kéo đến nhưng nó sẽ tự hết nếu kiên trì chịu đựng. Tôi là người không bỏ bê sức khỏe, đi khám bác sĩ, làm xét nghiệm và bảo không có gì bất thường. Tôi tin y học luôn đúng, rằng như thế là cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Nhưng các cơn đau của tôi ngày càng dày lên và dài hơn. Tôi uống thuốc giảm đau riết thành một thói quen, kiểu bị nghiện. Rồi cái gì tới thì tới, tôi nhớ hôm đó là 26 tết, biết căn bệnh của mình, quá trễ để giữ lại một bên thận, nó bị hư hoàn toàn, là do tôi không chăm sóc nó? Do tôi lơ là nó? Hay tại tôi bắt nó làm việc quá nhiều? Mọi thứ vẫn ổn, tôi tin thế, nhưng không, bên kia cũng bị bệnh và bác sĩ nhìn vào tôi nói nguy hiểm đấy, cần phải cứu nó trước khi nó đi theo trái bên kia. Rồi chuỗi ngày dài tôi đến bệnh viện làm đủ thứ để cứu thận. Đau đớn là những thứ tồn tại trong tôi, những cơn đau làm tôi không thể đi làm. Tôi cảm nhận mình yếu đi từng ngày. Có những lúc tôi luôn trong tình trạng nhiễm trùng, mệt mỏi, đau đớn. Từ khi đó đến nay tôi chỉ ở một chỗ duy nhất, không đi lại để tránh những cơn đau có thể tới.

Chán và bi quan là hai điều tôi luôn cố gắng thoát mà bản thân không thoát được. Tôi ghét thấy người thân nhìn mình lúc mệt mỏi đau đớn. Ba sẽ quay đi, mẹ sẽ lại khóc và tôi thấy mình thật tệ. Hơn 20 năm tôi chưa hề làm gì cho ba mẹ, giờ lại là gánh nặng khiến ba mẹ phải mỏi mệt. Như thế có được liệt vào một dạng của bất hiếu không nhỉ? Tôi khóc nhiều đến nỗi giờ cạn mất rồi, đau tôi cũng khóc, chán cũng khóc, thậm chí đêm không ngủ được tôi cũng khóc. Bạn đừng khinh thương cái sự khóc, nó làm bạn đỡ đau rất nhiều, nhẹ nhàng hơn, ngủ có vẻ ngủ sâu hơn thì phải.

Tôi sợ bị người ta thương hại, sợ người ta hỏi thăm, sợ thấy bạn bè ra trường với bộn bề công việc, sợ chúng nó tụ họp đi chơi chỗ này chỗ nọ, sợ thấy nó bận đi chơi, bận cưới chồng, bận chăm con nữa. Tôi thèm được bận lắm đấy. Nhìn thẳng thực tế thì tôi không chết theo kiểu ung thư nhưng có thể nó sẽ cứ mòn mỏi ăn tàn hết mọi sức lực và tuổi trẻ. Niềm hăng say và nhiệt huyết của tôi, còn ước mơ với bao nhiêu thứ phía trước mà tôi có thể sẽ không có em bé sau này, đồng nghĩa với việc khước từ quyền làm mẹ chính đáng. Tôi sợ ngày mai, ngày mai nữa, sợ những đêm đau đớn mệt lả, sợ thiếp đi ngày mai lại không dậy, sợ mình không đủ dũng khí mà đối diện, sợ bản thân sẽ trốn chạy thực tế. Tôi sợ đau!
Làm ơn cho tôi dũng khí đi.

Mai

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top