Tôi là một giáo viên, hiện sống ở tỉnh gần Hà Nội. Tôi kết hôn được 21 năm và có một con trai năm nay lên lớp 12. Cháu ngoan và sống tình cảm, yêu bố mẹ. Chồng tôi là người có trách nhiệm nên gia đình anh hơi ỷ lại. Anh là con trai thứ, trên có anh cả nhưng anh lại là người lãnh trách nhiệm nuôi 4 người em phía sau ăn học thành tài và lo các khoản kinh tế cho ông bà. Chính vì vậy chúng tôi không dám sinh thêm con và tới giờ gia đình vẫn sống trong căn nhà bé tí teo do bà nội tôi tặng làm hồi môn cho khi lấy chồng. Tôi làm giáo viên lương không nhiều, các khoản trong gia đình đều phụ thuộc vào chồng, không biết có phải vì vậy nên mọi người có vẻ không “kiêng dè” tôi mấy.
Chồng tôi cũng tốt tính, thương con, bình thường cũng có lúc tình cảm với vợ, nhưng khi công việc không như ý thì anh lâu lâu hay quát tôi và nói những lời phũ phàng. Tôi cũng nghe phong phanh chuyện bên ngoài của anh nhưng không tận mắt thấy nên coi như không biết. Người thân của anh tới nhà tôi chơi luôn thích chỉ đạo tôi phải thế này thế kia, đôi khi cạnh khóe tôi và thậm chí còn cả … chửi khi không vừa lòng. Tôi vốn sức khỏe yếu từ bé, gần đây có tuổi lại càng kém, thường xuyên đau khớp và thấy nặng nề trong người. Trước đây có bị gia đình anh hay anh mắng mỏ, tôi đều vượt qua được, khóc lóc xong lại cố gắng quên chuyện cũ để vui vẻ vì con.
Gần đây tôi bị một người thân của anh tới nhà chơi (lúc anh đi vắng) đã chửi nặng khi đưa ra yêu cầu không được tôi đáp ứng. Anh về biết chuyện, định lên tiếng bênh vực nhưng tôi sợ xào xáo, vả lại chuyện đã xảy ra rồi, có nói ra ngô ra khoai cũng chẳng giải quyết được gì nên xin anh bỏ qua. Tuy nhiên, tôi lại không vượt qua nổi cú sốc này nữa, trong người luôn trầm uất, có cha con anh ở nhà thì nói cười, nhưng khi một mình thì sầu não, thậm chí ngồi nói chuyện một mình, lúc nào cũng thấy mình mẩy đau nhức, ê ẩm.
Nhân dịp cơ quan anh nghỉ mát đúng lúc cháu nhà tôi cũng nghỉ hè nên anh đưa con đi cùng. Tôi phải lo sổ sách cuối năm ở trường nên không đi. Ở nhà một mình, tôi bỗng dưng không còn thấy đau nhức gì nữa, làm việc rất trôi chảy. Tôi bỗng nghĩ tới các cụ có nói về chuyện “át vía”, không biết có phải tôi bị anh “át vía” khi ở gần hay không? Gần đây tôi có gặp lại một chị bạn cũ không lập gia đình, đang “cắm bản” trên vùng núi Tây Bắc. Chị nói trên đó cần giáo viên, tôi bỗng nảy ra ý định muốn lên “cắm bản” cùng chị. Bố mẹ tôi vừa chia thừa kế cho các con, tôi được nhận một khoản, đem gửi ngân hàng, lãi cũng kha khá. Tôi định khi con trai vào đại học, cháu sẽ ra Hà Nội, nhà chỉ còn hai người với nhau cũng không mấy thú vị nên định lúc đó sẽ xin lên Tây Bắc “cắm bản”, khoản tiền lãi ngân hàng dùng nuôi con học đại học.
Về phía chồng tôi, nếu anh muốn để vậy thì để, còn anh cần đi bước nữa tôi sẽ ký đơn, giải phóng cho anh. Tôi sẽ nói chuyện với con, nghĩ với độ tuổi đó, cháu sẽ hiểu mà thông cảm cho chúng tôi. Mong các bạn ngoài cuộc sáng suốt góp ý cho tôi. Xin cảm ơn các bạn.
Hoài
Post a Comment