Tôi quen anh qua mạng, thực sự không thích nói dăm ba chuyện tào lao với mấy người trên mạng nhưng với anh thì lại khác. Anh khiến tôi bất ngờ khi biết đã đọc toàn bộ những dòng status của tôi, anh nhắn tin trước và hỏi han tôi theo cách của riêng mình. Có lẽ tôi đã yêu anh ngay từ giây phút đó. Tôi và anh yêu nhau tính đến giờ cũng được gần hai năm. Trải qua bao thăng trầm, buồn có, vui có, giận hờn và ghen tuông, bị gia đình cấm cản nhưng tôi vẫn bất chấp yêu anh. Biết anh là người đàn ông có vợ, tôi đã ngậm ngùi rút lui, rồi anh nói anh và cô ấy đã ly dị nên tôi mới dám mở lòng.

Tôi yêu anh chưa từng đòi hỏi điều gì, không chê anh nghèo hay than khó, điều tôi mong muốn ở anh chỉ duy nhất là anh đừng bỏ mặc tôi một mình. Nó đâu có khó, anh muốn yên tĩnh, tôi để anh yên tĩnh, anh cần người chia sẻ tôi ở bên chia sẻ cùng anh, vậy tại sao anh lại bỏ mặc tôi những lúc anh khó khăn? Anh nói yêu tôi, cần tôi, nhưng những lúc khó khăn anh gạt tôi sang một bên. Anh đột ngột biến mất, rồi một thời gian sau quay lại với những lý do giả dối. Anh hứa, thề, làm tôi hy vọng rồi lại khiến tôi thất vọng bội phần. Vậy mà tôi vẫn cứ cắm đầu yêu anh, tha thứ cho anh.

Vài lần đầu tôi bỏ qua, tha thứ, anh hứa sẽ không có lần thứ tư bỏ mặc tôi. Nhưng không, lần thứ 4 đến sớm hơn tôi nghĩ, anh bỏ mặc, một tháng sau quay lại nói đi vào Nam. Tôi tin nhưng không tha thứ cho anh, cũng không còn tình cảm gì với anh nữa. Anh ngày đêm năn nỉ, tôi không đồng ý, sợ sẽ lại có lần thứ 5. Đêm nay là một đêm đáng nhớ, khi tôi vô tình biết được toàn bộ sự thật, biết được con người thật sự của anh, biết được sự khốn nạn của anh. Anh lừa vợ dối con, lừa cả tôi. Anh nói anh ly dị vợ rồi, độc thân, nói yêu thương, cần tôi, vậy mà ngày ngày vẫn về nhà, ấp ôm vợ con. Hoá ra trong khoảng thời gian quen tôi anh vẫn chung sống với vợ hạnh phúc. Anh lừa vợ để ở bên tôi, rồi dối tôi để về với vợ.

Là vì tôi quá ngu nên đã để anh qua mặt bấy lâu nay. Tôi thấy thương chị ấy, chị ấy tốt, không có lỗi gì cả, anh không đáng với tình yêu của chị, cũng không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Anh tồi tệ lắm, có xứng đáng để làm bố không? Một người thầy như anh có đáng để học sinh học tập theo không? Đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên quen anh, phải dứt khoát. Là do tôi quá ngu muội, quá yêu anh. Chúc anh hạnh phúc bên gia đình! Tôi buông.

Hường

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top