Gửi chồng! Mong các anh hãy là chỗ dựa cho vợ dù chỉ là về tinh thần, đừng vô tâm, vô trách nhiệm và mọi việc đều để tự vợ giải quyết. Hai đứa con đã đi học nhưng anh chưa bao giờ dạy con học hay đọc truyện cho con vì buổi tối anh còn bận vào mạng xã hội, xem tình hình bạn bè có gì mới không. Buổi chiều anh phải đi tập thể dục để tăng cường sức khỏe, con cái nghỉ hè ở nhà xem tivi suốt ngày cũng kệ vì cho đi theo không trông được.

Đang lúc kinh tế khó khăn, anh lại làm lương chỉ đủ tiêu bản thân, không giúp gì được cho gia đình, để em tự lo. Nhu cầu của anh cũng chẳng có gì nhiều: sáng ăn phở (không ăn được đồ khác vì nóng ruột), uống cà phê, thuốc lá hai ngày/bao (phải đúng loại), chiều đi chạy về phải có nước cam, chanh để uống (chồng mua riêng không ai được dùng). Nếu không thì ăn tạm hoa quả hay sữa chua mà em mua để dành cho con trong tủ lạnh. Buổi tối anh hay phải đi tiếp khách hay đón bạn ra Hà Nội hoặc đi ăn giỗ, đừng gọi điện thoại hay hỏi nhiều vì sẽ bị mắng hoặc tắt máy. Nếu có ở nhà thì anh sẽ sang nhà hàng xóm chơi hay chúi đầu vào điện thoại. Ngày nghỉ thì anh đi lễ cùng với bạn, em có nhờ làm gì thì tự biết mà một mình làm, nếu có làm anh cũng rất khó chịu. Em kêu ca thì anh bảo lắm điều, hay chỉ đạo và tự trách mình không biết lấy vợ về làm gì. Tất cả những việc liên quan đến tiền hay dính dáng đến nhà ngoại anh đều không tham gia, cho em tự quyền.

Em chuyển việc, trước đó cũng nói chuyện thì anh bảo anh có làm đâu mà biết, em phải tự quyết định chứ. Chỗ làm mới lương thấp hơn thì chồng lại nói sao em lắm chuyện thế, làm chỗ nào chẳng bị áp lực hay khó khăn, tại sao không làm chỗ cũ? Anh nói con chỉ cần học đến hết cấp 3 thôi rồi tự mà lo, học lắm cũng có giải quyết gì đâu, không phải lo, "trời sinh voi rồi sinh cỏ" (đấy là lúc em nói chồng đóng tiền học cho con). Em không hiểu và không dám nghĩ đó là tư duy của một người đã tốt nghiệp đại học và sống ở giữa thủ đô. 

Anh hiện tại gần như thất nghiệp, sáng ngủ đến 10h, chiều 13h về lại ngủ tiếp đến 16h, sau đó đi tập thể dục. Sáng khi em và con dậy đi học và đi làm thì phải hết sức nhẹ nhàng để tránh làm thức giấc anh. Em tự bố trí mà đưa con đi học anh bận không đi được. Anh cao to khỏe mạnh, không bệnh tật gì nhưng khi em nói kiếm việc gì làm thêm thì anh lại bảo không biết làm gì. Em xin việc nhưng anh không làm, anh bảo đã chết đói đâu mà phải lo. Em hỏi vậy anh sống có mục đích gì? Con cái với suy nghĩ là sẽ tự lớn lên như cây cỏ (nhưng cái cây người ta cũng phải chăm bón, cắt tỉa hàng ngày), nhà cửa đã có rồi, vợ vẫn lo được mọi việc thì cần lo gì nữa nhỉ? Em thấy có lý quá. Nếu em là máy được lập trình sẵn thì cũng không để chồng phải phiền lòng làm gì cả.

Từ hồi lấy nhau anh đã bao giờ nói chuyện với em một cách tình cảm chưa nhỉ? Em nhớ mãi không ra. Em chỉ nhớ khi nào anh cần quan hệ thì thế nào em cũng phải chiều, đừng trình bày là mệt, không có cảm xúc, đó là việc của em và phải đáp ứng nếu không thì anh sẽ cho em "ăn" đủ thứ trên đời. Bây giờ em hiểu tại sao mình không bao giờ vui, em thấy mệt mỏi, cô độc, luôn phải gồng mình, nếu buông xuôi thì sẽ không biết như thế nào. Chuyện này em cũng chỉ dám nói với bà nội và nhờ bà tác động tới anh nhưng cũng không có sự thay đổi nào. Em thấy chán vô cùng. Ai cũng có lúc gặp khó khăn nhưng nghị lực, ý chí và thái độ như thế nào mới là quan trọng. Anh chỉ biết sống cho mình, vô tâm, ích kỷ, liệu con cái có bị ảnh hưởng không? Mọi khó khăn rồi cũng qua nhưng tình cảm đã mất thì mãi mãi không bao giờ lấy lại được. Hãy để con cái tôn trọng, hãy là một người đàn ông thực thụ dám đương đầu với khó khăn và có trách nhiệm với những quyết định của mình.

Mong ước lớn nhất của em bây giờ là có sức khỏe, thu thập tốt hơn để nuôi dạy hai con nên người. Anh đã không còn là mối quan tâm của em lâu rồi, chỉ mong anh trở thành một người cha tốt đối với các con.

Hằng

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top