Cuộc đời tôi là sự nối tiếp của những năm tháng dài bất hạnh, 24 năm đắng cay đã qua, với nghị lực phi thường nhưng đã đến lúc tôi xin đầu hàng số phận. Tôi sinh ra trong sự ghẻ lạnh của bố, mẹ không lấy chồng, đi "kiếm" tôi về nuôi, bố biết sự tồn tại của tôi nhưng chưa một lần thăm. Tôi lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mọi người, cứ thế hai mẹ con nương tựa vào nhau sống qua ngày. Đến năm tôi 4 tuổi thì mẹ vì đau buồn quá nên cứ "thẫn thờ cả ngày", ngay từ bé tôi đã nhận thức được hoàn cảnh của mình, khi mà những đứa trẻ khác có ba có mẹ, được ăn thịt, được vui chơi, được mua quần áo mới thì tôi chỉ có một mình lủi thủi.

Vào năm tôi 6 tuổi, điều bất hạnh đầu tiên ập đến, mẹ đã ra đi mãi mãi, tuy khi còn sống mẹ không nhận ra tôi là ai, không âu yếm tôi như những đứa trẻ khác, nhưng tôi vẫn còn cảm giác có người thân, có nơi nương tựa. Lúc đấy tôi khóc nhiều lắm, mỗi khi đến trường nhìn thấy các bạn có cha mẹ, tôi lại lủi thủi bước vào lớp mà nước mắt không biết chảy ra lúc nào. Mẹ mất, bác đón tôi về ở cùng, biết thân phận của mình nên tôi rất ngoan, cố gắng học. Tôi giúp bác nấu cơm, rửa bát, lớn hơn chút nữa thì giặt quần áo cho cả gia đình. Tan học tôi lại đi nhặt lá về đun, bới rác bán đồng nát kiếm tiền mua sách. Đến mùa gặt thì tranh thủ gặt cho bác xong, tôi sẽ đi gặt thuê tiết kiệm tiền để dành đi học. Bác tôi chỉ đóng học phí cho, còn sách vở, quần áo tôi tự lo.

Cuối cùng tôi đã tốt nghiệp cấp 3, ngày bế giảng lần đầu tiên được mặc trên người một bộ quần áo mới, tôi mới có dịp ngắm thật kỹ mình, tôi đã lớn thật rồi, đôi bàn tay thô ráp, đầy những vết chai, làn da vì cháy nắng mà cứ xỉn màu. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi bật khóc. Bác nói giờ cháu hãy tự lực, bác không đóng học phí cho nữa nếu muốn học tiếp sau cấp 3. Thế là một mình tôi lại khăn gói lên Hà Nội, may mắn tôi đỗ được một trường cao đẳng, vừa đi học, vừa đi làm kiếm tiền. Trong thời gian học tôi gặp anh, lần đầu tiên có người hỏi tôi có mệt không, có người cho tôi dựa vào vai để khóc. Chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay.

Tôi ngỡ cuộc đời mình sẽ không đơn độc nữa nhưng số phận thật trớ trêu, sau khi anh nói chia tay được một tuần thì mời cưới, người con gái nhan sắc rất bình thường lại mồ côi như tôi anh không muốn lấy, sợ gánh nặng, sợ khổ. Tôi nuốt nước mắt vào trong, ngẩng mặt lên mà chúc anh hạnh phúc. Tôi dồn thời gian vào làm thêm và cố gắng ra trường. Sau 3 năm cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp nhưng chẳng thể xin vào đâu được, tôi theo lời bạn lên khu công nghiệp làm công nhân. Ở đây tôi gặp một người, anh ấy làm văn phòng ở đó, làm bên nhân sự. Anh biết hoàn cảnh của tôi nên rất cảm thông và giúp đỡ nhiều. Rồi anh tỏ tình, thú thật tôi rất bất ngờ, vì tôi và anh chênh lệch quá nhiều, anh cao ráo đẹp trai, công việc tốt, còn tôi chỉ cao 1m56, thô, đen, mặt không quá xấu nhưng rất bình thường, nhưng anh bảo không sao, anh yêu con người tôi. Tôi vỡ oà trong hạnh phúc.

Ngày về gia đình ra mắt bố mẹ anh, tôi thật sự bất ngờ, sao nhà anh giàu như vậy? Bố mẹ anh đều kinh doanh gỗ, anh là con một, nhà anh giống như biệt thự. Đặc biệt là nghe xong hoàn cảnh của tôi, hai bác lại càng thương hơn, giục hai đứa mau làm đám cưới. Ngày tôi mặc chiếc áo cưới là lần đầu tiên sau 24 năm, tôi có thể nở nụ cười hạnh phúc. Thế nhưng cuộc đời lại nhận thêm một cú sốc lớn nữa. Lúc trước yêu anh không bao giờ thấy anh đòi hỏi gì, cứ nghĩ anh yêu và tôn trọng tôi nên vậy, cưới nhau gần một tháng anh vẫn không động vào người tôi. Tôi cảm thấy bất an nên theo dõi, sự thật khiến tôi chết lặng, anh là một người đồng tính, ba mẹ anh cũng biết. Anh cưới tôi chỉ để che mắt thiên hạ, bố mẹ cho anh cưới vì nghĩ tôi không cha không mẹ, lại quê mùa, có phát hiện ra sẽ chẳng dám làm gì.

Tôi giờ sống trong nhà như một ôsin không lương vậy. Có lẽ lần này tôi không thể gắng gượng thêm nữa, xin đầu hàng số phận. "Mẹ ơi, mẹ có nghe con gọi không? Con thấy nhớ mẹ quá".

Hường

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top