Ký ức năm 8 tuổi, tôi 23 tuổi nhưng chưa bao giờ dám trải lòng mình với bất cứ ai, chỉ là mỗi lần nhớ lại thấy đau nhói và âm thầm khóc một mình. Tôi sinh ra trong một gia đình nho giáo, có tới 3 đời làm nghề gõ đầu trẻ, có lẽ vì vậy mà ba mẹ yêu cầu ở tôi rất cao. Tôi nhớ, mỗi lần đi học về không được điểm 10, mẹ đều xé vở bắt làm lại bài sau khi đã phạt quỳ và cho ăn đòn một trận. Có lần vì quá buồn ngủ mà không thể viết xong bài viết chữ, tôi bị mẹ bắt ra hiên đứng. Mẹ đóng cửa, tắt điện, mặc kệ từng cơn gió thốc vào người, bóng tối mù mịt vây quanh, tôi không rơi một giọt nước mắt, cũng không một tiếng kêu ca.
Tôi đã quá chai lỳ với những cơn tức giận của mẹ, cũng như những trận cuồng nộ của ba. Chỉ cần tôi không ngoan, hoặc có hành động không giống với một đứa trẻ ngoan trong mắt bố mẹ, ngay lập tức phải chịu những trận đòn thừa sống thiếu chết của ba. Bụi tre ở trước nhà cứ liên tục bị bẻ cành, có lần tôi bị ba đánh đến nôn thốc ra giường. Thế nên cũng không có gì khó hiểu khi tôi hoàn toàn xa cách với gia đình, đến tận khi tôi học hết cấp 2, mỗi ngày tôi cũng chỉ nói với ba mẹ được mấy câu: “Thưa ba mẹ con đi học”, “Chào ba mẹ con đi học về”, “Mời ba mẹ ăn cơm”; còn lại đều là khoảng thời gian tôi lầm lũi một mình.
Có lẽ mọi người đang đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc tôi đã gặp chuyện gì? Đơn giản là tôi bị dâm ô bởi những anh học lớp 12 lên nhà tôi ở trọ. Năm tôi học lớp 3, buổi chiều bố mẹ đều đi làm, hai chị em ở nhà với một “anh lớn”. Chiều đó cũng sẽ như bao chiều khác, nếu em tôi không bị quả trứng cá mắc trong mũi, hắn ta luống cuống chở em tôi xuống nhà bác, để bác lấy trứng cá ra. Để em tôi ở chỗ bác, hắn về nhà một mình, ôm lấy tôi ngồi trên giường. Một đứa trẻ non nớt vốn chỉ biết nghe lệnh cũng không kháng cự, để mặc hắn ôm trong lòng. Bất ngờ hắn sàm sỡ, tôi hoang mang, lo sợ, muốn vùng ra nhưng không vùng được, trong đầu cứ nghĩ: “Nhất định về sẽ nói cho mẹ biết, nhất định”.
Đến khi mẹ về, tôi lại không dám nói, chẳng hiểu gì sao, tôi mơ hồ nghĩ nói với mẹ cũng chẳng được gì. Nhưng những lần sau tôi biết hắn, hôm sau lúc em tôi ngủ, hắn lại định giở trò nhưng tôi bỏ chạy, nhất định không tới chỗ hắn nữa. Mặc dù lúc bé tôi không bao giờ ngủ trưa nhưng để tránh né hắn, tôi leo lên giường đi ngủ, đơn giản nghĩ ngủ rồi hắn sẽ không làm được gì tôi nữa. Tôi nhắm mắt vờ ngủ, thấy hắn thi thoảng lại đến gần cửa phòng ba mẹ, vén tấm mành che trước cửa phòng lên rồi nhìn vào, tôi mơ hồ nhận ra có gì không đúng. Không hiểu không đúng ở chỗ nào, dường như không kiềm chế được, hắn đã sàm sỡ tôi.
Tôi biết mình bị xâm hại, nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng. Sau vài lần như thế tôi vẫn im lặng. Lớn hơn một chút, tôi biết đến tội “Hiếp dâm”, vẫn ngu ngơ nghĩ rằng mình đã bị “Hiếp dâm”, cảm giác không còn là một đứa con gái còn trinh, cảm giác mình là một đứa con gái bị vẩy đục đeo bám tôi đến tận năm lớp 12. Tôi, một đứa chỉ bị dâm ô, nhưng lại nghĩ mình đã bị cưỡng bức, để sự đau đớn về tấm thân không trong trắng ở trong lòng, mỗi lần đụng đến là mỗi lần nhói đau rồi cứ lặng lẽ khóc một mình. Cho đến tận khi tôi vào đại học, học luật hình sự, đọc hồ sơ án, đọc tình tiết bản án và bản hỏi cung, tôi mới biết ngày đó mình chưa bị xâm hại, mới chỉ là bị dâm ô. Nhưng cái tiềm thức bị xâm hại nuôi dưỡng trong người bấy lâu nay vẫn không thể xóa ngay được.
15 năm qua đi, tôi vẫn rất sợ đụng chạm vào người đàn ông. Bạn ba tôi đến chơi nhà, bắt tay một cái, tôi liền vào nhà tắm để kỳ cọ bàn tay thật sạch. Đi học lên xuống cầu thang đụng phải nhau, tôi liền đưa tay lên phủi thật nhiều lần cánh tay, bả vai nơi đã bị đụng chạm. Tôi cảm thấy sợ và khiếp hãi với mọi người xung quanh, kể cả ba ruột đụng vào người tôi cũng giật mình né tránh. Tôi sợ mọi thứ liên quan đến đàn ông và cả những người phụ nữ xa lạ có thể đưa tôi bán đi một nơi nào đó.
Tôi không trách bố mẹ đã không cho tôi đủ niềm tin để nói ra, mà vẫn luôn cảm ơn những trận đòn và sự hà khắc của họ đã cho tôi kiên cường như bây giờ, không chấp nhận dựa dẫm vào bất cứ ai, làm đứa con gái kiên cường đối đầu mọi thứ. Cảm ơn công dưỡng dục của cha mẹ đã nuôi tôi ăn học một trường đại học danh tiếng và cho tôi một công việc bước đầu ổn định. Cũng không trách bác tôi đã ép ba tôi cho mấy thằng khốn đó ở trọ, không muốn trách ai cả. Tôi coi như đó là cái số mà mình buộc phải nhận. Ít ra tôi còn chưa bị xâm hại đến mức nghiêm trọng. Cũng cảm ơn đời sống nghèo khó ngày đó đã không có đủ thông tin cho mấy thằng đó biết “Quan hệ tình dục” thật sự phải như thế nào, để nó chỉ thỏa mãn thứ sinh lý đê hèn nhất thời, đụng chạm bên ngoài tôi vài cái, không bắt tôi phải đau đớn về thể xác, cũng không lấy đi thứ mà trong đêm tân hôn chồng tôi cần kiểm chứng.
Bốn năm ở trường Luật, 2 năm đọc hồ sơ án; tôi biết nếu ngày đó nói ra, với địa vị của bác tôi, với sự tức giận của mẹ tôi, hắn hoàn toàn có thể bị tống vào tù, không phải vì tội hiếp dâm thì chí ít cũng là tội dâm ô. Nhưng như thế thì bây giờ tôi được gì? Chỉ là ánh mắt thương hại của mọi người dành cho một con bé bị dâm ô, cũng sẽ là nước mắt dằn vặt vì không bảo vệ nổi con mình của mẹ. Tất cả đều đau khổ, vậy thôi nếu quay lại thời điểm đó, tôi cũng sẽ chọn cách im lặng để một mình đau đớn, ít ra không để mẹ và gia phong nhà tôi bị vẫn đục. Nhưng hôm nay tôi vẫn nói, vẫn kể ra câu chuyện của mình, để nhắn nhủ với các ông bố bà mẹ rằng: Hãy nhẹ nhàng với con mình, hãy để con trẻ là bạn của mình để có thể nói ra tất cả biến cố cuộc sống của nó. Cũng phải luôn ở bên cạnh bao bọc bảo vệ để nó không phải có một ngày phải nuôi dưỡng một tâm hồn đau đớn vì tấm thân ô nhục giống như tôi. Đừng để con cái mình suốt ngày cười nói vui vẻ, hạnh phúc nghĩ rằng đã cho nó một cuộc sống thật tốt, nhưng thật ra tận sâu trong tim nó, hàng đêm vẫn khóc vì một nỗi đau không nói nên lời. Không phải cứ bỏ bê con cái thì nó mới gặp nạn. Bố mẹ không hề bỏ bê tôi, vậy mà tôi vẫn gặp nạn trong tình huống không ngờ nhất đó thôi.
Tâm
Post a Comment