Tôi đã đọc bài viết "Tôi thấy ê chề khi phụ nữ cứ luôn phải 'giữ chồng'" và hoàn toàn đồng ý với quan điểm của tác giả. Tôi hiểu tại sao lại có một số người phản đối chị kể cả đàn ông và phụ nữ. Đó là do tư tưởng trọng nam khinh nữ và cách giáo dục con gái truyền thống của nước ta, tôi cũng là nạn nhân của tư tưởng này. Cuộc hôn nhân đầu của tôi chỉ toàn nước mắt. Khi ấy tôi phải gồng mình lên để vừa đi làm kiếm tiền vừa chăm lo gia đình. Lương hai vợ chồng cơ bản, tôi nhịn ăn nhịn mặc lo thu vén gia đình, hy sinh để giữ chồng. Khi phát hiện chồng ngoại tình, tôi nói chuyện trước cả nhà chồng, còn bị anh ta và cả nhà đánh mắng chỉ vì dám theo dõi chồng, không chịu yên phận. Bố mẹ, anh chị em đều bảo tôi nhịn cho con có bố, bảo vệ danh dự gia đình.

Thế là tôi đã chịu đựng, làm mọi cách giữ chân chồng, cứ như thế để rồi hai con tôi trở nên trầm cảm vì thấy bố mẹ cãi nhau, chúng nhút nhát, học kém. 30 tuổi, tôi và hai con bị nhà chồng đuổi đi để cưới về cô con dâu có bố làm to. Bố mẹ và anh chị tôi nghèo nhưng sĩ, luôn trọng cái hư danh nên không cho về nhà, xung quanh đầy rẫy điều tiếng. Khốn khổ vì ly hôn mà còn bị chỉ trích là không biết giữ chồng, tôi đưa hai con vào Nam. Nhờ vậy tôi đã gặp chồng Tây bây giờ, là chuyên gia tài chính giàu có ở Mỹ.

Chúng tôi kết hôn sau hai năm tìm hiểu và sinh sống ở Việt Nam bất chấp nhiều định kiến từ người thân và xã hội. Anh rất thương hai con tôi và chăm lo cho chúng từ vật chất đến tinh thần như cha ruột. Ngay cả khi con chung của chúng tôi ra đời, anh cũng công bằng với các con, thường tạo cơ hội cho cả nhà đi du lịch nước ngoài để các con mạnh dạn hơn vào học hỏi kiến thức. Cuộc hôn nhân thứ hai này không chỉ mang lại hạnh phúc mà còn giúp tôi thay đổi tư tưởng. Tôi học được từ anh những quan niệm sống và tư tưởng của phụ nữ phương Tây, tôi biết yêu và tôn trọng giá trị bản thân hơn. Tôi tự buôn bán để không phụ thuộc chồng, thường xuyên mua sắm, làm đẹp, tụ tập hội chị em và bỏ cái suy nghĩ hy sinh, chịu đựng. Có chồng yêu thương, chiều chuộng, cuộc sống năng động, tôi trẻ ra cả 10 tuổi.

Tôi học phụ nữ Tây, xem chồng là người đồng hành chứ không phải ông trời và đàn ông cũng chỉ là một nửa thế giới mà thôi. Chúng tôi hay nói với nhau sau này nếu chia tay thì hãy tôn trọng nhau và cùng nuôi con, không làm bạn được thì cũng đừng làm kẻ thù. Qua những lần theo chồng đi Mỹ thăm bạn, tôi nhận ra phụ nữ Việt khổ phần lớn vì pháp luật và định kiến xã hội. Ở Mỹ ly hôn nhiều lắm nhưng do hết tình cảm hoặc mâu thuẫn là chủ yếu; lý do ly hôn vì ngoại tình, bạo hành vẫn có nhưng không nhiều như ta nghĩ vì người ta hiểu cái giá phải trả rất đắt. Quan trọng là sau khi ly hôn pháp luật ưu tiên bảo vệ quyền nuôi con và tài sản cho người vợ, dù có lập hợp đồng tiền hôn nhân cũng phải bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ trước. Hơn nữa phụ nữ Tây ly hôn, ôm mấy đứa con cũng không gặp trở ngại nếu muốn đi bước nữa, nhiều người còn lấy được triệu phú, tỷ phú. Hôn nhân gần như là chuyện riêng tư, không bị can thiệp bởi quá nhiều người, quá nhiều vấn đề như ở phương Đông.

Tôi biết có nhiều cặp vợ chồng Việt ở Mỹ, chồng bạo hành vợ phải đi tù hoặc nhường tài sản cho vợ nuôi con, có người phải tay trắng đi thuê nhà, có người mất việc thành vô gia cư. Dù vẫn tồn tại một số bất lợi về nữ quyền nhưng phụ nữ Tây vẫn sống thoải mái và được tôn trọng hơn phụ nữ phương Đông nhiều. Do đó đa số họ không coi đàn ông là cả thế giới, họ yêu chồng nhưng không có quan điểm giữ chồng bằng mọi giá, nhiều cô còn tự tin nói chồng mới phải lo giữ họ. Nếu pháp luật và xã hội Việt Nam được thế này, tôi tin phụ nữ Việt sẽ bớt khổ.

Tôi hy vọng qua những điều chia sẻ, các chị em sẽ thay đổi tư tưởng và biết trân trọng giá trị bản thân. Phụ nữ cũng là một nửa thế giới như đàn ông, chúng ta cũng có vai trò và tầm quan trọng ngang ngửa họ, tại sao phải mang suy nghĩ coi nhẹ bản thân và giữ họ bằng mọi giá. Hãy sống theo ý mình, tự tin, tự lập và mạnh mẽ. Các chịu em có thể yêu và lấy nhầm chồng nhưng đừng trao thân gửi phận để bị nhầm. Cái thân mình, cuộc sống của mình thì tự làm chủ. Đời không cho mình là phái mạnh thì càng phải mạnh, đừng để cuộc đời đẩy ngã một cái là gục luôn.

Nga

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top